Lúc này Dạ Huyền đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tiểu miêu bị hắn dọa chạy ghé lên vai hắn. Dạ Huyền thấy nàng quay lại, lập tức đứng lên, đẩy cửa sổ ra, mang nàng nhảy ra ngoài. Sau đó nháy mắt, Lâm Hồi Âm phát hiện mình ở trên trời cao vạn trượng, dưới chân là những đám mây mềm mại.
Ban đêm vốn lạnh, hơn nữa lúc này ở trên không trung trốn trải, độ ấm lại lạnh hơn bình thương. Lâm Hồi Âm run run thân mình, cuộn tròn trên đám mây, vươn tay lấy một đám mây thổi qua đến bên cạnh mình, đám mây đó ở trên người, chắn đi được không ít gió.
Dạ Huyền chuyên chú khống chế đám mây. Dọc đường đi thật trầm mặc, trong phút chốc Lâm Hồi Âm cũng không biết nên nói gì, liền nằm trên đám mây, lười biếng ngáp một cái.
Tiểu miêu chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại phá lệ nghịch ngợm, từ trên vai Dạ Huyền nhảy đến chỗ Lâm Hồi Âm, tới tới lui lui lăn lộn, lăn qua lăn lại.
Lâm Hồi Âm vươn tay nhéo nhéo cái tai của tiểu miêu. Tiểu Bạch miêu hơi ghét bỏ liếc nàng một cái, rất ngạo kiều chạy đi chỗ khác. Lâm Hồi Âm bị tiểu bạch miêu chọc cho cười ra thành tiếng, dẫn đến Dạ Huyền quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Lâm Hồi Âm mặt đỏ lên, nói: “Con mèo nhỏ kia thật đáng yêu.”
“Đó không phải là mèo.” Dạ Huyền phá lệ lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không lạnh lẽo.
“A?” Lâm Hồi Âm kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ kia, tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387532/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.