Dạ Huyền đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn Lâm Hồi Âm đi vào phòng, nhíu mi, có chút khó hiểu, lại rất nhanh từ cửa đi vào, thuận đường vươn tay đóng chặt cửa lại.
Dạ Huyền vốn tưởng Tiên đế phái người tới ám sát mình nên xuống tay tàn nhẫn. Lâm Hồi Âm dù chưa chết nhưng bị sát khí của Dạ Huyền áp bách có chút suy sụp. Khi đi vào phòng, không nghĩ qua liền đặt mông ngồi xuống.
Tiểu Bạch miêu thường đi theo Dạ Huyền từ trên bàn lập tức nhảy xuống người nàng, đem bụng của nàng trở thành cái giường, cọ tới cọ lui, vẫn không quên kêu “meo meo” hai tiếng với nàng.
Dạ Huyền cúi người, nhéo hai cái tai của tiểu miêu, không lưu tình dùng sức ném nó đi ra ngoài. Tiểu miêu “meo” một tiếng, lúc sắp đụng phải tường, nhẹ nhàng xoay tròn một cái, an toàn rơi trên giường. Đôi mắt mèo trừng một cái, nhìn Dạ Huyền, như không hài lòng hắn trọng sắc khinh bạn, lại kêu hai tiếng “meo meo” kháng nghị.
Dạ Huyền cũng không liếc mắt nhìn con mèo một cái, chính là cúi người kéo Lâm Hồi Âm đứng lên, trong thanh âm tràn đầy vui sướng: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Lâm Hồi Âm ôm yết hầu đau nhức của mình, gật gật đầu. Đôi mắt chuyển động, phát hiện phòng Dạ Huyền có chút đơn điệu.
Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghết, một bộ trà cụ, và vật gì đó khác nữa.
Trong phòng có hương thơm thanh thoát.
Chiếc giường màu trắng, màn che bằng lụa trắng, móc treo bạch ngọc, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387527/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.