Liên Y không thể tin nhìn Lâm Hồi Âm, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, ánh mắt Lâm Hồi Âm đã sáng lên, giọng vẫn ôn nhu như cũ: "Ngươi cho rằng nhốt ta trong nhà xí, hại ta cúp học sẽ bị trừng phạt, dù cho ta nói với sư huynh ta bị ngươi hãm hại thì cũng không có ai làm chứng, ta sẽ không có cách đánh lại ngươi sao?"
"Ngươi sai rồi... Ta có thể dùng cách như vậy đánh trả ngươi, giống như bây giờ..." Nụ cười bên môi Lâm Hồi Âm có chút lạnh lẽo: "Ngự kiếm phi hành mọi người đều mới học, khó tránh khỏi không linh hoạt, hai người đụng vào nhau chỉ là tai nạn bình thường. Mà mới vừa rồi người hét lên chói tai là ta. Mọi người đều thấy ngươi đánh về phía ta trước, chỉ là ta không tránh được nên mới buộc chặt ngươi lại."
Lâm Hồi Âm hiện ra chút giễu cợt, cố ý thấp giọng nhìn Liên Y thì thầm nói: "Cho nên bây giờ ta và ngươi cùng té xuống, có bị thương thì không ai phải chịu trách nhiệm cả, ngươi thấy đúng không?"
Lâm Hồi Âm cố ý nhấn mạnh câu "ngươi thấy đúng không", nghe vậy Liên Y run lên, cảm giác được lực Lâm Hồi Âm ôm trên tay mình càng mạnh.
Sắc mặt Liên Y lúc trắng lúc xanh, cố gắng ổn định thân thể, nhưng Lâm Hồi Âm lại đột nhien dùng sức, mang theo Liên Y rơi xuống đất.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh.
Lâm Hồi Âm chỉ nghe được tiếng gió gào thét bên tai.
Ngẩng đầu thấy sắc mặt Liên Y tái nhợt, đáy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387509/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.