Lâm Hồi Âm lượn lờ bên cạnh, vô tình kéo hai ngọn tóc trắng của Dạ Huyền. Ngón tay ở trên đó quay một vòng lại thêm một vòng, sau đó khẩn trương thúc giục: "Liễu Nhiễu, Liễu Nhiễu ngươi nhớ ra rồi sao? Liễu Nhiễu, ta không muốn dọn nhà xí, thật thúi, hic hic..."
"Liễu Nhiễu ngươi dùng thuật đọc ý nghĩ để xem Ngũ sư huynh có câu trả lời không đi..."
Dạ Huyền ngồi phía sau Hồi Âm, nghe nàng lải nhải không ngừng thúc giục, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhím, rất ai oán, đáy mắt khong nhịn được lộ ra nét cưng chiều, khi nhìn đến ngón tay trắng nón của nàng đang quấn vòng tóc hắn, ánh mắt lại càng vuốt ve hơn.
Tâm pháp kia hai ngàn năm trước hắn đã thuộc.
Là tiên thuật tu tiên sơ cấp, cho đến bây giờ vẫn dùng để điều chỉnh nội lực vậy nên đối với Dạ Huyền mà nói sớm đã thuộc nhuần nhuyễn.
Nếu nàng đã muốn thắng như vậy làm sao hắn có thể để nàng thua đây?
Huống hồ hắn cũng không thích nhìn bộ dạng nhăn mặt gấp gáp của nàng.
Mặc dù khả ái nhưng nàng lại không thể thoải mái cười tươi, hắn không muốn như vậy.
Nhất thời Dạ Huyền cũng không nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ sư huynh, nhàn nhạt mở miệng đọc khẩu pháp kia không thiếu một chữ.
Tâm pháp kia ước chừng ba trăm chữ, Dạ Huyền nói đâu vào đấy, không vội, không nóng nảy để người ta nghe rất rõ ràng. Nhưng tốc độ cũng không quá chậm, ở trong thời gian ngắn đã nói xong.
Vốn nghĩ rằng mình sẽ thắng, cả tổ Liên Y nhất thời lại khẩn trương lên.
Mà bên tổ Lâm Hồi Âm lại tươi cười rạng rỡ, nhìn tỷ số chênh lệch còn lại chỉ còn ba phân.
Ngũ sư huynh đối mặt với câu trả lời rất chính xác của Dạ Huyền tỏ ra có chút giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tiếp tục rút ra một tờ giấy. Lần này hắn mới đọc được một nửa câu, Dạ Huyền đã đọc ngay câu trả lời.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nghiêng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Dạ Huyền.
Trong trí nhớ của Ngũ sư huynh Liễu Nhiễu đã là cao thử không nghĩ đến Dạ Huyền so với nàng còn lợi hại hơn rất nhiều, vậy nên lại rút thêm một tờ giấy, cũng như lúc trước khi hắn mới đọc nửa câu hỏi thì Dạ Huyền đã lập tức trả lời.
Lúc này nén hương chỉ còn lại một đoạn ngắn.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ngay cả Lâm Hồi Âm cũng nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Ngũ sư huynh lại rút thêm một câu hỏi, mà lần này Dạ Huyền cũng không trả lời vội nhìn nén hương, lúc nén hương sắp cháy rụi mới vội vàng trả lời.
Bây giờ cả hai tổ đang huề nhau.
Mà cây hương vẫn chưa cháy hết, vốn dĩ Ngũ sư huynh chỉ hy vọng hai tổ sẽ hòa nhau, cho nếu lần cuối cùng chậm chạp rút ra một tờ giây, mà lúc này nén hương đã yếu ớt, tất cả mọi người đều biết lúc ngũ sư huynh đọc xong thì hương đã tàn.
Ngũ sư huynh biết rõ như vậy cho nên không chần chờ nữa mà đọc ra chẳng qua vừa nói ra ba chữ Dạ Huyền đã cắt nang nhanh chóng nói ra câu trả lời, lúc hắn nói dứt câu thì cây hương cũng vừa vặn cháy hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]