Lâm Hồi Âm lượn lờ bên cạnh, vô tình kéo hai ngọn tóc trắng của Dạ Huyền. Ngón tay ở trên đó quay một vòng lại thêm một vòng, sau đó khẩn trương thúc giục: "Liễu Nhiễu, Liễu Nhiễu ngươi nhớ ra rồi sao? Liễu Nhiễu, ta không muốn dọn nhà xí, thật thúi, hic hic..."
"Liễu Nhiễu ngươi dùng thuật đọc ý nghĩ để xem Ngũ sư huynh có câu trả lời không đi..."
Dạ Huyền ngồi phía sau Hồi Âm, nghe nàng lải nhải không ngừng thúc giục, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhím, rất ai oán, đáy mắt khong nhịn được lộ ra nét cưng chiều, khi nhìn đến ngón tay trắng nón của nàng đang quấn vòng tóc hắn, ánh mắt lại càng vuốt ve hơn.
Tâm pháp kia hai ngàn năm trước hắn đã thuộc.
Là tiên thuật tu tiên sơ cấp, cho đến bây giờ vẫn dùng để điều chỉnh nội lực vậy nên đối với Dạ Huyền mà nói sớm đã thuộc nhuần nhuyễn.
Nếu nàng đã muốn thắng như vậy làm sao hắn có thể để nàng thua đây?
Huống hồ hắn cũng không thích nhìn bộ dạng nhăn mặt gấp gáp của nàng.
Mặc dù khả ái nhưng nàng lại không thể thoải mái cười tươi, hắn không muốn như vậy.
Nhất thời Dạ Huyền cũng không nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ sư huynh, nhàn nhạt mở miệng đọc khẩu pháp kia không thiếu một chữ.
Tâm pháp kia ước chừng ba trăm chữ, Dạ Huyền nói đâu vào đấy, không vội, không nóng nảy để người ta nghe rất rõ ràng. Nhưng tốc độ cũng không quá chậm, ở trong thời gian ngắn đã nói xong.
Vốn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387488/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.