Nhưng trong nháy mắt nhìn theo nàng, hắn lại nhanh chóng vọt đến cạnh nàng, kéo tay nàng lại, hỏi: "Ngươi bị thương?"
Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền kéo tay lại nhất thời sợ hết hồn, một hồi lâu mới khẩn trương bình phục, nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền, đáy mắt lóe lên một tia khó hiểu: "Cái gì?"
"Có phải ngươi bị thương không?" Dạ Huyền không đợi Lâm Hồi Âm trả lời, liền buông lỏng tay Lâm Hồi Âm ra, mắt phượng hẹp dài quét từ trên xuống dưới Lâm Hồi Âm một cái.
Lâm Hồi Âm bị nhìn như vậy có chút không tự nhiên, lùi về sau hai bước, sau đó buồn bực lắc đầu: "Không bị thương."
Dạ Huyền cau mày, lộ rõ vẻ không tin, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy trêu tay áo nàng có vết máu. Dạ Huyền nín thở, cẩn thận ngửi một cái, trong không khí có mùi máu tanh liền đưa tay sờ vào mông Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm nhanh chóng nhảy ra, tránh tay của Dạ Huyền, hai tay bịt kính mông mình, trợn mắt nhìn Dạ Huyền: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi và ta chưa quen thuộc đến mức ngươi có thể sờ mông ta."
Dạ Huyền nghe Lâm Hồi Âm bài xích thẳng thắn như vậy, sắc mặt hơi ửng đỏ, ngẩng đầu ho khan vài tiếng, nói: "Ta không phải muốn sờ mà ở đó của ngươi có máu, ta chỉ muốn nhìn xem có phải ngươi bị thương..."
Có máu?
Lâm Hồi Âm ngẩn ngươi, sờ mông mình một cái, sau đó cảm thấy ướt át, nàng nhanh chóng đưa đến trước mắt mình, thấy được đầu ngón tay có màu đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387428/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.