"Ta không chết thì có thể còn hy vọng, ta chết cái gì cũng mất... Vậy nên ta không thể chết, hơn nữa ta phải mạnh lên, mạnh, rất mạnh, mạnh để không ai có thể giết được ta..."
Lâm Hồi Âm không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn Dạ Huyền.
Trong trí nhớ của nàng hắn là tên đàn ông không đặt người khác vào mắt, tự cao tự đại, chỉ biết mỗi bản thân, đối với mọi vật đều bất cần... Giống như cả thế giới đều chuyển động quanh hắn vậy.
Mỗi lần cùng hắn xuất hiện đều nhìn thấy hắn đại khai sát giới.
Hắn tàn nhẫn không có thuốc chữa, thậm chí còn ném lại năm gã đàn ông làm nhục nàng, bây giờ giới lại, nàng cũng cảm thấy hắn rất đáng ghét.
Thậm chí còn hy vọng hắn có thể chết đi.
Nếu không phải thực lực hai người quá chênh lệch, còn không nàng tuyệt đối sẽ không trốn chạy hắn khắp nơi
Bao gồm cả bây giờ, Lâm Hồi Âm không biết tại sao nghe giọng điệu đùa cợt hắn kể dăm ba câu về năm trăm năm bị đuổi giết, lúc nghe hắn nói tên kia chết tốt hơn hắn chết, nghe giọng điệu kiên định hắn không thể chết được, thậm chí một giây kia ánh mắt hắn tản ra một tia ánh sáng, ở trong rừng núi đen tối yên tĩnh như vậy, trong nháy mắt nàng thấy, ánh mắt của hắn rất nhức mắt, chọc vào lòng nàng sinh ra cảm giác hơi rung động.
Nàng nhớ lần đầu ở Thái Tử Cung, Triêu Ca nói với nàng trước đây Dạ Huyền không như vậy, hiền lành như ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387424/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.