Liên Y nâng tay vén tóc, nhìn Dạ Huyền đang đến gần, lúc hắn đi qua còn giả bộ l vô tình, giơ tay với Dạ Huyền, nũng nịu nói:"Chào ngươi."
Dạ Huyền không coi ai ra gì, nhìn cũng không thèm nhìn Liên Y một cái, giống như không nghe thấy nàng nói chuyện, đi lướt qua.
Tay Liên Y cứng đờ giữa không trung, nâng cũng không được, thả cũng không xong, chỉ có thể cứng đờ nhìn Dạ Huyền, đáy lòng một trận xấu hổ, xấu hổ qua đi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nháy mắt đỏ lên, đáy lòng triền quấn nhiễu tưởng, nam nhân này, tò mò a, quả nhiên khác nam nhân bình thường, nếu hắn như nam tử bình thường, lúc nhìn thấy nàng liền sán lại lấy lòng, chỉ sợ là nàng sẽ không thích hắn.
Dạ Huyền tính cách quái gở, không thích cùng người tụ tập, cho nên dừng lại ở một nơi cách xa đám đông.
Dạ Huyền thực im lặng, không có phát ra thanh âm gì, nhưng khí tràng lại cường đại, hơn nữa khuôn mặt phá lệ chói mắt, hắn chỉ như vậy tùy tùy tiện đứng cũng đã dẫn rất nhiều ánh mắt.
Hắn kiêu căng đứng ở nơi đó, như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, chính là cao ngạo đảo mắt, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Hồi Âm đang ngồi xổm.
Nàng cúi đầu, làm cho hắn thấy không rõ biểu tình, ngón tay xanh nhạt, không ngừng trượt xuống, hắn cẩn thận xem một hồi, nhưng cũng không nhìn ra rốt cuộc nàng vẽ cái gì.
Chỉ im lặng nhìn nàng, hắn cũng cảm thấy an tâm, cả người mạc danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387388/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.