Vậy nên đối mặt với những lời thoại quen thuộc kia, Lâm Hồi Âm cũng chẳng làm cao gì còn hoạt bát hài hước trò chuyện cùng bọn họ.
Nhưng lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Liễu Nhiễn nãy giờ luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó, Lâm Hồi Âm cảm giác được bên tai mình lùa đến một trận gió, nàng cau mày nghiêng đầu thì thấy Liên Y đang độc ác nhìn mình, đưa tay đánh về phía mình.
.......
Dạ Huyền đứng ngoài phòng hắn thấy Lâm Hồi Âm đưa tay đón bánh bao thì thu lại lực khống chế những chiếc bánh bao kia về. Sau đó lại thấy nàng vui vẻ ném những chiếc bánh cho đám người xung quanh, khuôn mặt nhu mì rạng rỡ, toàn thân tràn đầy sức sống, bộ trang phục xanh rung động, những chiếc chuông nhỏ trên người nàng cũng phát ra âm thanh thật dễ nghe. Cả người hắn không nhịn được mà run lên, con tim nẩy mạnh, thật giống như lúc băng nhìn năm đột ngột bị nứt ra vậy, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làm cho cây cối chết chìm trong lòng hắn sống lại, màu sắc tươi xanh.
Hắn thích nàng.
Ngàn năm trước hắn thích nàng, đợi chờ nàng một ngàn năm, bây giờ gặp lại nàng chán ghét hắn, né tránh hắn nhưng hắn vẫn cứ thích nàng.
Thậm chí chỉ đứng nhìn nàng từ xa con tim hắn cũng không thể nào khống chế được, hắn chưa từng yêu một cô gái nào, cũng không ai dạy cho hắn cách làm sao để chờ đợi một người. Chỉ là hắn cảm giác được rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387365/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.