"Liễu Nhiễu." Cô gái áo trắng nói ra hai chữ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Hồi Âm, trước mắt chính là Thanh Âm mà Triêu Ca đáy lòng nhớ nhung ngàn năm không quên chuyển thế, cuối cùng vẫn là một cô ngương lung linh động lòng người như vậy.
Liễu Nhiễu?
Lâm Hồi Âm nhíu mày một cái, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu. Tuy nhiên rất nhanh, Lâm Hồi Âm lại nở nụ cười, khen một câu: "Tên ngươi nghe rất êm tai."
Liễu Nhiễu nhoẻn môi nở nụ cười, vừa định nói gì thêm thì trong nháy mắt toàn bộ giáo đường bỗng im bặt.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu đều vội vàng ngẩng đầu thì thấy ở lối vào giáo đường có một gã đàn ông hào hoa phong nhã đang chậm rãi bước vào.
Vẫn là bộ áo quần đỏ chói mắt đó, mái tóc trắng dài rủ xuống đất, theo từng bước chân của hắn mà dao động tạo thành từng nét cong sau lưng hắn đẹp vô cùng.
Ánh nắng chiếu lên dây chuyền trê cần cổ hắn trắng nõn thon dài càng làm hình ảnh kia thêm chói mắt.
Nhưng gã lại không hề có một chút cảm xúc nào.
Khuôn mặt không chút biểu cảm, hay nói đúng hơn là không hề có cảm xúc gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như tất cả những người trong giáo đường và những đồ vật khác chẳng hề lọt vào mắt hắn.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, toàn thân cũng tản ra khí chất lười biếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387350/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.