Chỉ cần tay hắn hơi dùng lực, Tiên đế sẽ chết trong tay hắn.
Người đàn ông coi hắn là nỗi nhục lớn nhất cuộc đời, sẽ chết trong tay hắn.
Ông ta chết, sẽ không còn ai chạy theo đuổi giết mình, hắn có thể sống tiêu diêu tự tại.
Ông ta chết, sẽ không có người ghét thân phận đê tiện của Hồi Âm, Hồi Âm sẽ không còn nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, lực tay Dạ Huyền liền tăng lên.
Đêm qua Triều Ca bị thương, hiện tại rất muốn ngăn cản Dạ Huyền nhưng không có cách nào xông vào kết giới do Dạ Huyền ngưng tụ thành, chỉ có thể đứng ở ngoài, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh thong dong nhưng đáy mắt lại ngập tràn lo lắng.
Tiên phi từ trên thần tòa cũng chạy xuống, nàng dùng hết tiên lực của mình muốn vọt vào, nhưng mỗi lần đều bị văng ra, cuối cùng làm bàng ngã bật ra đất, hoàn toàn không còn ung dung đẹp đẽ quý giá như vừa rồi.
Dạ Huyền mắt điếc tai ngơ, hắn chỉ nhìn chằm chằm Tiên đế, tay càng dùng sức.
Tiên đế cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu không ổn, thậm chí gần cạn kiệt, ông ta biết, Dạ Huyền muốn giết chết mình.
Thân là tiên vương của Đông Hoang đại lục, ông ta lại phải chết trong tay nghiệt chủng của mình!
Đáy mắt ông hiện một tầng không cam lòng, ông ta nhìn Dạ Huyền, như đột nhiên nghĩ tới thứ gì, nhìn với Dạ Huyền, mở miệng, vô thanh vô tức hộc ra vài từ.
Dạ Huyền cả người cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm Tiên đế hai giây, như là thử thăm dò hắn nói thật hay giả, sau đó ngẩng đầu, chẳng thèm liếc qua Triều Ca, đột nhiên hất Tiên đế qua một bên, mạnh mẽ xoay người, tốc độ cực nhanh liền biến mất không thấy.
Con mèo cũng ngẩng đầu, nhanh như chớp cũng đi theo.
.........
Kết giới cỉa Dạ Huyền cũng tan thành mây khói, Triều Ca và Tiên phi vội vã xông lên, nâng Tiên đế, theo về tẩm cung.
Tiên đế nằm trên giường một lúc mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiên phi và Triều Ca, còn có một đám thị nữ, liền đối với Tiên phi chỉ chỉ thị nữ này, hơi thở có chút bạc nhược:“Ái phi, ngươi mang bọn họ đi ra ngoài trước đi.”
Tiên phi gật đầu, mang theo đám thị nữ lui ra ngoài, toàn bộ tẩm cung rộng lớn, chỉ còn lại Tiên đế và Triều Ca.
Tiên đế nhìn Triều Ca một lá, mới mở miệng:“Triều Ca, ngươi thân là Đông Hoang đại lục hoàng thái tử, ngươi có biết mình có trách nhiệm gì không?”
Vẻ mặt Triều Ca bình thản như nước, môi mân lại thành một đường thẳng, không nói gì.
“Ngươi là vua tương lai của Đông Hoang đại lục, trên người gánh vác toàn bộ vận mệnh của Đông Hoang đại lục, ngàn năm trước, ngươi đã sai lầm một lần, ngàn năm sau, đừng vì một nữ tử mà sai thêm lần nữa."
Triều Ca chấn động, tay vô thanh vô tức nắm thành quyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]