Khuôn mặt ánh trăng của Tiên phi nhất thời mất đi hào quang, có chút tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Huyền như muốn lăng trì hắn bất cứ lúc nào!
Nàng đã sớm biết, đệ đệ của nàng vào ngày sinh thần ở Yến Tử lâu đã bị người ta giết chết. Hai ngày nay vẫn phái người truy tìm ra hung thủ. Nàng ở một bên trăm cay nghìn đắng thu thập chó quý, mỗi ngày cho người ta hầu hạ. Thế nhưng lại đều bị người khác giết chết trong cung điện của mình, cùng với ba thị nữ trong cung cũng bị giết chết.
Ở Đông hoang đại lục, trên lãnh thổ của Tiên Vương đều không có ai dám cùng Tiên phi nàng đối nghịch. Nàng vẫn đoán không ra rốt cuộc ai ở sau lưng mình kháng nghịch như thế, thậm chí nàng còn tưởng rằng là Yêu giới tấn công.
Thật không ngờ, người làm hai chuyện này, lại là hắn_ người có huyết thống cao quý của Tiên giới và Ma giới_Dạ Huyền!
Tiên đế nghe được Dạ Huyền nói như vậy, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh trở lại, nháy mắt trở nên phẫn nộ, cau mày, nhìn Dạ Huyền, tay đập mạnh lên bàn đá bạch ngọc ở trước mặt mình. Bàn đá không chịu nổi tiên khí, vỡ văng tung tóe, phân tán ở khắp nơi: “Vô liêm sỉ!”
Dạ Huyền dường như rất vừa lòng, chậm rãi quay đầu, liếc mắt với Tiên đế: “Ta vô liêm sỉ, không phải người vẫn luôn biết sao?”
Tiên đế đột nhiên đứng dậy, bộ dáng như muốn băm Dạ Huyền thành trăm mảnh. Toàn bộ Thần điện cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong, vù vù thổi qua.
Nhưng Dạ Huyền không sợ hãi chút nào, ngồi ở chỗ đó, thậm chí không buồn đứng dậy, vẫn lười biếng nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, tươi đẹp diễm lệ, như mê hoặc lòng người, quỷ mị: “Muốn giết ta sao?” Vẻ mặt vốn đẹp đẽ nhưng khi nói xong bốn chữ này, liền cười khẽ một tiếng, mang theo trào phúng: “Ngoài mặt người tốt như vậy, tuyệt không muốn cho người khác biết ta không phải là nhi tử thân sinh của người, cho nên ta nghĩ người chỉ biết che dấu miệng lưỡi của người ngoài, bí mật phái người truy sát ta chứ!”
Dạ Huyền không phải nhi tử thân sinh của Tiên đế. Thật ra mọi người đều biết việc này, nhưng đều im lặng không đề cập tới.
Tiên đế cũng làm như mình không biết, lừa mình dối người, vì tranh thủ một chút thể diện.
Hiện tại Dạ Huyền lại dứt khoát đem mọi chuyện đều làm rõ. Tiên đế cao cao tại thượng đột nhiên nổi giận bay xuống, hai mắt đỏ hồng, vô số thanh kiếm từ trên người Tiên đế bay ra, trực tiếp hướng về phía Dạ Huyền đâm tới!
“Súc sinh! Hôm nay ta sẽ giết ngươi!”
Dạ Huyền hơi nhíu mày, nhẹ nhàng phi thân tránh đi, tư thái tao nhã ở giữa Thần điện, nhìn Tiên đế, cười lạnh: “Ngàn năm trước, người vì giết chết mẫu hậu ta, tiên lực đã hao phí quá đột, tới bây giờ sợ là không thể phục hồi như cũ…Lực kiếm như vậy còn quá yếu…”
“Tưởng tự tay giết ta, người mang lại cho người vô hạn sỉ nhục nhưng lại không giết được…” Dạ Huyền nói tới đây, lắc đầu, có chút tiếc nuối, chậc chậc hai tiếng, lạnh nhạt mở miệng: “Thật sự rất đáng thương…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]