Hắn lại đánh cược.
Đánh cược rằng Dạ Huyền vẫn còn một chút nhân tính.
Dạ Huyền ngàn năm sau, trở nên tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình bởi ngàn năm trước, Dạ Huyền tưởng hắn phản bội hại chết mẫu thân của bọn hắn!
Mà vừa rồi, Dạ Huyền có thể một kiếm đưa hắn trí mạng. Nhưng mỗi lần công kích, nhìn như đánh trúng chỗ hiểm yếu của hắn, nhưng lại vừa đúng tránh được chỗ hiểm yếu của hắn!
Điều này chứng minh cho cái gì?
Chứng minh, Dạ Huyền không nghĩ sẽ giết hắn…Ở trong lòng của hắn, vẫn không đành lòng với người ca ca này…Dạ Huyền còn nhớ rõ tình cảm của hai huynh đệ bọn họ.
Cho nên, hắn đánh cược, đánh cược nếu Dạ Huyền biết đó là Thanh Âm chuyển thế, sẽ bỏ qua cho Lâm Hồi Âm!
Trong nháy mắt Dạ Huyền thay đổi sắc mặt. Hắn quay đầu, nhìn Triều Ca, thanh âm run rẩy khó có thể phát giác: “Ngươi nói nàng là ai?”
Triều Ca không dừng lại, tiếp tục nói: “Nàng là Thanh Âm chuyển thế. Ngàn năm trước Thanh Âm nhảy xuống đài Tru Tiên, cũng không bị hồn phi phách tán, không biết được ai bảo vệ, còn có cơ hội chuyển thế.”
“Dạ Huyền…” Mặc dù không bị thương nặng nhưng Triều Ca vẫn bị thương sâu, vừa hô lên hai chữ, nhất thời không xong liền phun ra một búng máu. Hắn nhìn Dạ Huyền, tiếp tục mở miệng: “…Thanh Âm từng cùng ngươi trưởng thành hơn trăm năm…”
Ánh mắt của Dạ Huyền trở nên có chút mờ mít. Cả người hắn như bị mất đi hồn phách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387273/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.