Hiện tại, biện pháp an toàn nhất là đưa nàng về thế giới kia.
Đó cũng là điều nàng muốn.
Cho nên, hắn phải làm như vậy.
Triều Ca chậm rãi vươn tay, vuốt ve qua sợi tóc của nàng, ánh mắt dừng lại ở dung nhan của nàng, trở nên dịu dàng. Thật ra, hắn vốn nghĩ là nàng đã chết, thế gian vạn vật, đã không còn sự tồn tại của nàng.
Hiện tại biết được, nàng vẫn còn tồn tại, hắn đã cảm thấy mỹ mãn, không dám có yêu cầu xa vơi khác…
Thật sự luyến tiếc khi để nàng đi…Ngàn năm sau, biết được nữ tử mình từng yêu còn sống, còn việc nào vui sướng ý nghĩa hơn>
Nhưng mà, vừa mới biết được, đổi lại cũng là sự ngăn trở,
Dung nhan trước sau đều bình tĩnh của Triều Ca, lộ ra một sự đau buồn nhàn nhạt, hỗn loạn cùng lưu luyến sâu đậm không rời.
Hắn dừng ở dung nhan của nữ tử, thật lâu sau, mới chậm rãi cúi đầu, môi mỏng hôn lên mi tâm của nàng, in xuống hời hời lại khắc sâu.
Thanh Âm…Tạm biệt…Mong nàng ở thế giới kia, có thể vui vẻ hạnh phúc…Ở đất nước xa xôi đó, ta vĩnh viễn chúc phúc cho nàng…Thanh Âm….
May mắn rằng trong phòng không có ai. Nếu không thấy Hoàng thái tử vốn giống như băng sơn vô tình, vẻ mặt lại dịu dàng đến như vậy với một nữ nhân, sợ là sẽ cảm thấy choáng váng.
Tin tức thứ nhất khi Lâm Hồi Âm tỉnh lại là nàng được biết, đêm nay nàng có thể quay về hiện đại.
Không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387263/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.