Nàng đợi một lúc lâu, mới thử lại một lần, rốt cuộc cũng vững vàng đứng lên.
Nơi này toàn là người chết, nàng không thể ở thêm một khắc, phải nhanh chóng chạy đi.
Chính là, đi phía trước, Lâm Hồi Âm vẫn chịu đựng sợ hãi, miệng run rẩy nhớ kĩ: “Đừng trách ta, ta cũng không có cách nào” rồi rất nhanh lục lọi được một ít đồ trang sức trên thi thể, cất vào bên trong áo của mình, nhanh chóng rời đi.
Trước đó không lâu, còn có tiếng động náo nhiệt ở ngoại ô, lúc này một chút cũng chẳng còn, đầy tĩnh mịch.
Gió thổi qua, trộn lẫn cả mùi máu tươi.
Lâm Hồi Âm suýt nữa bị Chu thành chủ thiêu sống: hỏa hoạn chết cháy. Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên sẽ không quay về tòa thành kia.
Mà … ở trong thế giới xa lạ này, Lâm Hồi Âm vô thân vô cố, lại không biết mình nên đi đến nơi nào.
Nàng từ trong đống người chết chạy trốn suốt đêm, chạy suốt đêm, thấy một con suối nhỏ, liền nhảy vào, tắm rửa đi vết máu, sau đó mặc quần áo ẩm ướt vào, nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi, Lâm Hồi Âm cảm thấy đêm nay thiếu một cái gì đó. Suy nghĩ thật lâu, nàng mới hoảng hốt nghĩ ra___hình như đêm nay nam nhân biến thái kia không bắt cóc mình? Đây chẳng phải là nói, từ về sau nàng không còn bị bắt cóc nữa.
Trong đầu Lâm Hồi Âm lại hiện ra nam nhân mặc áo choàng màu đen xơ xác tiêu điều, toàn thân nhịn không được sợ run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387184/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.