“Mộ Dung tiểu thư, ta vốn không nghĩ ngươi trở mặt, nhưng mà ngươi cố tình gây sự nhiều lần, như vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi rõ.”
“Ta đối với biểu ca ngươi, không có một chút hứng thú. Vì vậy ta khuyên ngươi về sau cũng đừng cầm vàng bạc gì đó đến vũ nhục ta. Nếu ta thật sự yêu thích tiền, đã gả cho biểu ca ngươi, làm biểu tẩu của ngươi, sau đó hưởng thụ tài sản của Chu gia. Tài sản ấy so với chút tiền của ngươi còn hơn biết bao nhiêu lần!”
Mộ Dung Nguyệt đau đến nhe răng vì bị Lâm Hồi Âm vặn cổ tay, lại không thể nhúc nhích. Bây giờ nghe Lâm Hồi Âm nói một loạt, vẻ mặt càng phấn khích hơn, nàng ta tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ!”
Lâm Hồi Âm lại dùng sức một chút ở tay của Mộ Dung Nguyệt, khiến Mộ Dung Nguyệt đau đến sắc mặt tái nhợt: “Mộ Dung tiểu thư, ngươi đang mắng ta trước, ta hẳn là nên đi hỏi biểu ca ngươi thế nào lại đi coi trọng một nữ nhân không biết xấu hổ! Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi mắng ta, thực ra chính là sỉ nhục ánh mắt của biểu ca ngươi sao? Ngươi cứ việc mắng, ta tuyệt đối không để ý!”
Nói đến đây, ngữ khí của Lâm Hồi Âm trở nên sắc bén hơn: “Ngươi nếu không giữ được trái tim của biểu ca ngươi, cũng đừng bến chỗ ta giương oai!”
“Hôm nay cho ngươi một bài học, nữ nhân muốn được nam nhân yêu thích, không phải đi đối phó với nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387170/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.