Lâm Hồi Âm động thân thể một chút, muốn giảm bớt đau đớn cùng khuất nhục mà nam nhân này gây cho mình.
Nhưng chỉ cần nàng vừa cử động, vẫn không thể chịu được đau đớn ở cổ truyền đến.
Nàng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, thân thể cứng ngắc ở đó, mặc cho người nam nhân này muốn làm gì thì làm.
Cái này không thể nói là vui mừng yêu thích. Đối với Lâm Hồi Âm mà nói, nó càng là nỗi sỉ nhục, một sự dày vò.
Thật ra nàng biết, nơi này tối tăm, cho dù nàng khóc, cũng chẳng có ai để ý mà đến nhìn.
Nhưng nàng lại mở mắt thật to, cố chấp không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Không thể khóc, kiên quyết không thể khóc.
Nàng vô cùng hận người nam nhân này, hận không thể nghiền xương hắn thành tro, rút gân lột da, sao nàng có thể vì hắn rơi xuống một giọt lệ.
Nhưng nàng rất đau.
Đau đến mức nàng tưởng mình cứ như vậy chết đi, nhưng nàng chết không xong.
Lâm Hồi Âm chỉ có thể đếm trong lòng, rốt cuộc hắn còn hạ xuống bao nhiêu lần nữa mới chấm dứt, mượn nó mà di dời đi sự đau đớn dày vò gây cho nàng.
“Sáu trăm bảy mươi mốt, sáu trăm bảy mươi hai, sáu trăm bảy mươi ba…”
Lực đạo của nam nhân càng điên cuồng, dạ dày nàng có chút đau, cũng may tay hắn ở cổ nàng đã buông ra.
“Chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín…”
Da thịt nam tư vốn nỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387164/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.