Chiêu Phong bình tĩnh lại, trong thư tứ thúc có viết, Ngưu thái y là Lý thần y từng có lần qua lại, nghe nói hồi xưa từng rất thân thiết, Lý thần y là người trọng bằng hữu nên chắc chắn sẽ luôn giữ liên lạc với nhau.
" Vậy, lần cuối liên lạc là từ khi nào."
Ngưu thái y là người ra vẻ hèn mọn nhưng thực chất là người nhìn xa trông rộng, thứ không thể đụng vào ông ấy chắc chắn sẽ không đụng, nhìn Chiêu Phong cũng không có ý gì xấu, ông ta cũng trả lời rất thật thà.
" Cái này, điện hạ, Lý Đại lần cuối gửi thư là vào năm An Nhĩ ra đời, trong thư thần có nói thần vừa có một đứa con gái nên ông ấy đã gửi thư chúc mừng, sau đó thì không thấy ông ấy gửi thêm gì nữa, thần cũng gửi lại thư nhưng ông ấy đọc được cũng không phản hồi."
Chiêu Phong bực mình nắm chặt tay.
Quả nhiên tiết trời mỗi nơi mỗi khác, người có căn nhà nhỏ ngay dưới chân núi Nguyệt là một nam nhân có dung mạo xinh đẹp, chàng chính là Nhị Hoàng tử Bắc Quốc, trở lại được mấy ngày, nam nhân xinh đẹp này vẫn ở một mình, trong rừng sâu có một căn nhà nhỏ nữa, tên tiểu tử quanh năm suốt tháng mặc đồ đen kiệm lời đến độ làm người ta phát cáu kia lại lần nữa chọc cho Hàn Nhi tức điếng người.
Tiểu Hắc cảm mến Đào Hạnh nên đã sớm thành thân với nàng ấy rồi kéo đi người tì nữ chăm chỉ của Hàn Nhi, mặc cho thân yếu đuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3504542/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.