Nghe Đàm Nhu hỏi đến sư phụ, Tiêu Bạch Đường khựng lại, nhớ đến lời dặn của sư phụ mình.
"Sư phụ nói, không được nói danh tính của người."
Đàm Nhu cũng hiểu cho huynh ấy, người ngây ngô như huynh ấy ai nói gì thì làm nấy, chuyện này người đó cũng nhờ huynh ấy nên Đàm Nhu không hỏi về sư phụ, nàng tò mò sao Tiêu Bạch Đường lại có sư phụ truyền dạy cho.
"Huynh đã học như thế nào vậy? Những chiêu thức của huynh rất cao siêu, huynh có thể đánh được cả người của Huyết Giáo, huynh học lâu chưa?"
Tiêu Bạch Đường cũng không giấu giếm.
"Ta học từ lúc mười năm tuổi, cho đến khi hai mươi tuổi thì sư phụ không dạy nữa, người nói, người không dạy nữa, và rồi người về nhà."
Tiêu Bạch Đường năm nay hai năm tuổi, tính ra cũng đã từ biệt sư phụ được năm năm, Đàm Nhu hỏi.
"Sư phụ của huynh có gì đặc biệt không? Người là lão bá, hay là cô cô."
Tiêu Bạch Đường không do dự mà đáp ngay.
"Sư phụ của ta là nữ nhân, người lúc nào cũng mặc đồ màu đen, tay luôn cầm roi để đánh."
Đàm Nhu chỉ bất ngờ là sư phụ của huynh ấy vậy mà lại là nữ nhân, Tiêu Bạch Đường còn nói thêm.
"Sư phụ cũng rất trẻ, chắc là người hơn ta mười tuổi thôi."
Đàm Nhu bật cười hỏi lại.
" Vậy là ngay cả huynh cũng không biết danh tính của sư phụ sao?"
Tiêu Bạch Đường gật đầu, huynh ấy lại kể, mình vốn không biết tên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3486234/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.