Ngay trong đêm đó Đàm Nhu và Chiêu Phong từ biệt nhau, đôi uyên ương Khanh Bình Tuệ Liên cũng tạm xa nhau, cả hai người cùng về Nhị Quốc theo Mặc Vương và Ngọc Nhiên.
Đàm Nhu trên đường đi có hỏi sư phụ, chúng ta có chuyện gì lại về gấp gáp như vậy, sư phụ chỉ nói là chuyện rất nghiêm trọng, rồi cắm đầu cắm cổ thúc ngựa chạy như bay.
Đàm Nhu thấy vậy cũng không dám chậm trễ, nàng luôn thúc ngựa theo sát sư phụ.
Đến khi khuya muộn sư phụ mới đi chậm lại chút, không một ai nói gì, sư nương đang chờ sư phụ nói chuyện, đi vào rừng sâu, sư phụ đã dừng lại, người xuống ngựa chủ động đón lấy sư nương xuống.
Đàm Nhu và Tuệ Liên cũng dừng lại, nàng thở dài mệt mỏi, cứ như này về đến Nhị Quốc cũng chỉ mất hơn hai ngày, nàng còn chưa biết chuyện lớn gì đang xảy ra, sư phụ đã nhóm lửa lên, Đàm Nhu đi tới vứt tay nải dở dang của mình xuống đất tỏ ý khó chịu với sư phụ.
Sư phụ đương nhiên hiểu tính đỏng đảnh của nàng, người nói.
"Nhị Quốc xảy ra chút chuyện, đến đó rồi con sẽ biết thôi, ta nói ra cũng chẳng làm được gì."
Tuệ Liên đi theo sau nhặt tay nải của nàng lên, nàng bước đến cạnh đống lửa nhỏ, dưới gốc cây nàng lợp lá khô rồi ngồi xuống, Tuệ Liên đi tới nàng cũng gom lá khô lại một chỗ bên cạnh để cho Tuệ Liên ngồi.
Nàng vẫn không nói gì, vẻ mặt cũng không khó chịu nữa, sư nương thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3486189/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.