Chiêu Phong không chịu buông tha.
" Huynh có ý gì?"
Chiêu Nhiên nhìn đệ đệ càng ái ngại, huynh ấy thở dài, thấy biểu cảm gượng gạo muốn nói gì đó nhưng lại ngưng, Chiêu Phong rất mong chờ, Chiêu Nhiên cũng đành nói.
" Tiểu Nhĩ đã kể cho ta biết một chuyện..."
Chiêu Phong nghe xong lại không hứng thú, chỉ vì An Nhĩ mà huynh ấy mới thay đổi thái độ về Đàm Nhu thì chàng lại không đồng ý.
Chiêu Phong lắc đầu.
"Vì tiểu thư đó mà huynh mới thấy có lỗi với Đàm Nhu sao?"
Chiêu Nhiên lại lắc đầu.
"Không."
Chiêu Phong nghe đại huynh nói cụt lủn như vậy trong lòng liền nổi lên cáu giận.
"Nói đi chứ, chỉ nói mỗi chữ không là xong thôi sao? Trước khi gặp được vị tiểu thư đó huynh có thấy bản thân có lỗi với nàng ấy không?"
Chiêu Nhiên lại cố chấp, lúc đó huynh ấy chỉ rõ là mình đã vung kiếm làm tay Đàm Nhu bị thương, cũng chẳng nhận thức được lời nói lúc đó của mình tổn thương người khác thế nào.
" Ta lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi mà."
Chiêu Phong càng bực mình.
" Huynh không nhận thức được những lời huynh nói lúc đó là đang đánh nàng ấy sao? Ai là người đã kéo biết bao người đến để bắt nàng ấy?"
Chiêu Nhiên đơ người ra, Chiêu Phong đang đà cáu giận muốn nói thêm nữa, sau đó thì Đàm Nhu mở cửa để An Nhĩ đi ra, trái với thái độ khách sáo trước đó, Đàm Nhu đang hoang mang, nàng đã gọi An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3485631/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.