Hàn Nhi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, dù sao cũng không tìm được chuyện gì để giải thích cho khúc mắc của mình nên huynh ấy cứ gật đầu đại.
Đàm Nhu đi mấy ngày trời người đã gầy xuống trông rõ, Hàn Nhi chỉ vào ngăn kéo bên trong góc phòng khuất ánh đèn kia, nói với nàng.
" Bên trong có y phục của hạ nhân muội mặc tạm đi, ra ngoài cẩn thận một chút không thì cứ ở đây trước đã, rất dễ bị phát hiện đó."
Đàm Nhu đi lại chỗ đó, kéo ngăn tủ ra tìm xem mấy y phục nhỏ vừa với người mình, đi ra cửa sau rẽ sang trái ba bước là tới đến phòng chứa dược liệu nàng vào đó thay đồ, song vừa đi ra đã nghe tiếng người nhao nhao lên, hình như là đưa thập nhất tới để dưỡng thương, nàng vừa đẩy cửa bước vào phòng từ cửa sau thì thuộc hạ bọn họ đã khiêng thập nhất vào đến giường đơn dưỡng bệnh nhỏ nhoi trong phòng.
Đàm Nhu giả vờ khom người kéo ngăn tủ ra bốc thuốc, bây giờ họ chỉ để ý chủ tử nhà họ thôi đâu có để ý gì tới nàng, Hàn Nhi bắt mạch xong cũng cười thầm.
Nó đang giả vờ đó thôi.
Hàn Nhi đứng dậy kêu bọn họ về hết, cả đám người đếm hơn mười thì chui rúc trong căn phòng bé tý teo này cũng ngột ngạt.
" Cũng khuya rồi, các vị nên về nghỉ ngơi đi thập nhất cứ để ta lo, thật ra cũng không có gì đáng ngại đâu, lúc nào tỉnh thì ta gọi không quá ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3311254/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.