Đàm Nhu theo chân Tam Hiệu ra đến cửa sau, nàng càng được mở mang tầm mắt.
Sau cánh cửa của thư phòng là một vườn hoa đào, Đàm Nhu ngắm đến ngơ cả người.
Tam Hiệu lại đi vào thư phòng lấy thứ gì đó rồi đưa cho nàng.
" Đây, tặng muội đấy."
Đàm Nhu nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ mà nhận lấy, nàng mở ra thì là một chiếc vòng bạc nhỏ của trẻ con.
" Là vòng bạc nhỏ."
Tam Hiệu cười.
" Đó là quà cho cháu, sau này có hài nhi muội hãy tặng lại cho nó."
Đàm Nhu bỗng nhiên cười tươi hơn, nàng như che đi nỗi lòng của mình, nàng còn không biết mình còn có thể có con hay không.
Đến hai ba ngày sau không còn ai ở trong cung thấy nàng nữa, Tuệ Liên cũng không thấy đâu.
Vị bằng hữu của tứ công chúa cũng đã mất tăm, mọi người chỉ cho rằng nàng trở về núi Nguyệt, cũng không ai rõ được nàng đã đi đâu.
Lục Nguyệt cũng thay đổi tâm trạng, nàng không biết ra sao nhưng trong lòng nàng hụt hẫng một chút, trước khi đi nàng đã gặp Mã Bằng nhưng cả hai chỉ kịp nói một câu.
" Hoa đào của huynh muội đã nhận rồi."
" Sau này tại hạ sẽ quay lại thăm công chúa, nhưng công chúa có gặp được người hợp ý thì cứ thành thân, cả đời thần chưa chắc đã với tới nàng."
Bình thường Lục Nguyệt rảnh rỗi sẽ thêu khăn, nhưng bây giờ nàng chỉ ngồi bên bờ hồ nhìn xa xăm mà chẳng biết làm gì.
Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/2828004/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.