Đàm Nhu chỉ cười, tối hôm đó Chiêu Phong cũng vui được chút, sáng hôm sau Đàm Nhu vẫn ở trong phòng.
Chiêu Phong đã đi từ sớm để thượng triều, chàng đến rất sớm.
Các quan văn, quan võ đều đưa ra ý kiến của mình Chiêu Phong vẫn thẫn thờ, trong đầu chàng đang suy nghĩ xem nói như thế nào cho phải phép.
Đến khi hoàng thượng nói.
" Nếu như các khanh không còn gì nữa thì chúng ta bãi triều."
Chiêu Phong vội lên tiếng.
" Có thần."
Hoàng thượng nhìn về phía chàng ra hiệu cho chàng nói, Chiêu Phong cũng mạnh dạn bước lên trước.
" Hoàng thượng, mấy năm trước nạn lũ lụt hạn hán xảy ra ở Vong Quốc, lúc đó người đã giao chuyện đó cho thần, việc làm chưa tốt, thần thấy bản thân kém cỏi, việc đại sự như vậy thần không có năng lực xử lý, đứng ở nơi kế vị thật không xứng đáng, kính mong hoàng thượng phế truất thái tử."
Ai có mặt ở đó đều hốt hoảng, thái tử Vong Quốc lại xin phế truất.
Chiêu Phong vẫn an tĩnh, hoàng thượng lại suy nghĩ một hồi, người nói.
" Thái tử, con có biết con đang nói gì không, phế? một chữ phế thì có thể phế sao, còn lấy cớ kém cỏi để ta phế con, con to gan lắm."
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh mồ hôi chảy ròng ròng.
Ai cũng lo sợ khi thấy sắc mặt của hoàng thượng, còn Chiêu Phong chàng vẫn kiên quyết muốn phế truất thái tử, hoàng thượng đã hỏi lại đến lần thứ ba nhưng chàng vẫn giữ vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/2827975/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.