Mặc Vương cứ đứng đó, cô cô ngồi trong bếp thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt.
Tuệ Liên nhóm lửa đun nước, nàng nhìn xung quanh rồi nói.
" Cô cô, để con đi lấy ấm trà."
Tuệ Liên biết dù có làm gì thì cũng không hiểu được nỗi lòng của họ, cô cô có nỗi khổ riêng, Mặc Vương cũng vậy, họ bỏ lỡ nhau trong năm tháng tuổi trẻ nhiệt huyết trước kia, đến nay có quay lại thì cũng không thể quay về như thời điểm đó.
Tuệ Liên đi ra, đi đến phòng của Đàm Nhu vừa hay thấy Mặc Vương đang đứng ngẩn người ngước nhìn trời, Tuệ Liên cũng ngước lên nhìn một cái, nàng đi qua bên đó, hành lễ một cái.
" Tiên sư."
Mặc Vương quay ra nhìn nàng " Ừm" một tiếng, rồi lại ngước lên trời nhìn tiếp, Tuệ Liên do dự không biết có nên nói không.
Thấy Tuệ Liên vẫn đứng đó, Mặc Vương liền quay ra hỏi.
" Sao vậy? con có gì muốn nói à?"
Tuệ Liên nhìn xung quanh, màn đêm tối đã dần vơi, ánh trời tờ mờ sáng, cũng không có ai ở bên ngoài, Tuệ Liên liền tiến sát hơn, nhỏ giọng cố ý hỏi.
" Tiên sư, vừa rồi con thấy cô cô khóc, hai người có chuyện gì sao?"
Mặc Vương không nói gì lập tức chạy về phía bếp, Tuệ Liên mỉm cười, nàng đi vào phòng, thấy Hiên Trung Phiên ngủ gục trên bàn, Đàm Nhu hiện giờ vẫn chưa tỉnh, nàng tiến đến xem Đàm Nhu, y phục cũng đã nhuốm máu hết, Đàm Nhu được mặc tạm áo của Tuệ Liên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/2827845/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.