Sư phụ liền hỏi hắn.
" Biểu muội của ngươi không đi cùng sao?"
Bùi Anh vẫn lễ độ đáp.
" Biểu muội bị bệnh nên không đi cùng."
Mặc Vương lướt sang nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu đỏng đảnh không chút quan tâm nào.
Lúc này cô cô cầm lấy áo khoác của nàng ở dưới đất lên rồi đi về phía nàng, cô cô đưa cho nàng, Đàm Nhu liền nhận, nàng tỏ ra hối lỗi nhìn người.
" Cô cô, con..."
Cô cô chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu.
" Không sao đâu."
Tâm trạng của nàng liền dịu xuống, nàng chú tâm nhìn Bùi Anh, Hiên Trung Phiên lại gần nàng ghé vào hỏi.
" Hắn lại đuổi đến đây, có phải là đến bắt chúng ta không?"
Đàm Nhu hất mắt sang đó.
" Hắn? huynh cũng có thể đánh thắng hắn, một mình hắn thì làm được gì."
Hiên Trung Phiên liền trối tay.
" không, hắn hơn ta rất nhiều, ta không đánh thắng hắn đâu."
Đàm Nhu lườm nguýt hắn, Bùi Anh nhìn nàng đầy suy nghĩ, trong ánh mắt hắn cứ toát ra sự muộn phiền như muốn thoát ra từng câu từng chữ với nàng, Chiêu Phong nhìn hắn cứ đưa mắt nhìn chằm chằm nàng thì liền không vui, lúc này sư phụ nhìn về phía nàng, Đàm Nhu liền thủ thế muốn tiến lên.
Nhưng rồi sư phụ lại lắc đầu, Chiêu Phong nhìn ánh mắt của tứ thúc thì liền lao lên như một con hổ đói, chàng lao đến đá hắn bay xuyên qua tường ra bên ngoài, trên tường in dấu người hắn, vết người hắn thủng qua nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/2827828/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.