Chương trước
Chương sau
Chiêu Phong ôm chầm lấy nàng, Đàm Nhu thở hổn hển, lồng ngực đập loạn xạ chuyền sang người Chiêu Phong, Chiêu Phong dường như ngửi được mùi khói bụi và mùi máu trên người nàng.

Đàm Nhu vội đẩy Chiêu Phong ra chỉ tay về phía sau mình, đống tro tàn đang bốc khói đen kia vẫn còn toả hơi nóng.

"Làm sao vậy? mọi người đâu hết rồi?"

Chiêu Phong nóng vội lại kéo nàng lại ôm lần nữa, Đàm Nhu rưng rưng khóc trong lòng Chiêu Phong.

Sáng mùa đông lạnh buốt thế này hai bàn tay Đàm Nhu lạnh đến nỗi đỏ hết lên, Chiêu Phong chỉ biết ôm chầm lấy người nàng, chuyền cho nàng hơi ấm của cơ thể mình.

Tiếng thút thít của Đàm Nhu vẳng đến tai chàng, Chiêu Phong ôm nàng định bế cả người nàng lên, Đàm Nhu cự tuyệt.

Chiêu Phong đành buông nàng xuống, cả hai nhìn nhau bỗng ngượng ngùng.

Đàm Nhu quay người đi, Chiêu Phong liền chỉnh lại y phục của mình, Đàm Nhu hai tay xoa vào nhau tự sởi ấm cho mình.

Nàng nhìn xung quanh khắp đâu cũng là một mớ hỗn độn, Đàm Nhu vừa quay ra thì Chiêu Phong đã tiến lên nắm chặt hai vai nàng rồi gặn hỏi.

" Vai nàng bị làm sao vậy?"

Đàm Nhu mặc y phục trắng, cho nên có vết bị móc câu hình bàn tay của tên đó cắm vào hai vai rồi lôi đi, hai vai nàng vẫn còn hằn rõ vết móc qua vết máu, Đàm Nhu chỉ cười.

" Không sao cả."

Đàm Nhu vội chuyển chủ đề.

" Chàng đưa ta đi gặp sư phụ đi, ta muốn gặp sư phụ."

Chiêu Phong nén lòng không hỏi nữa, chàng liền quay lưng lại với nàng rồi quỳ một chân xuống, chàng vỗ nhẹ lên vai mình.

" Lên đi, ta cõng nàng."

Đàm Nhu mỉm cười, nàng lập tức trèo lên, vòng tay qua cổ Chiêu Phong vừa cười vừa nói.



" Phúc phần của tiểu nữ."

Chiêu Phong cũng cười, đi đến giữa chợ Chiêu Phong mới bắt đầu mở lời.

Chàng than với Đàm Nhu rằng.

" Sư phụ của nàng còn không lo lắng gì, ta cảm giác là ta có chút hấp tấp."

Đàm Nhu cười trừ.

" Sư phụ là người bên cạnh ta từ khi ta còn bé, cho nên hình như là người quá hiểu ta rồi."

Đàm Nhu đưa tay ra trước mặt Chiêu Phong đòi cầm kiếm của chàng.

" Đưa kiếm ta cầm cho."

Chiêu Phong liền đưa.

" Rốt cuộc thì nàng đã bị bắt đến đâu vậy."

Đàm Nhu nghĩ lại chuyện vừa rồi liền cười, lúc đó nàng lao vào đánh tên đó như dại, nàng chỉ nhớ là sau khi tiếng Mã Bằng gọi tên nàng xong thì trong bụi cây chạy ra hai sợi dây có móc câu cắp vào hai vai của nàng rồi kéo nàng đi.

Kéo đi được một đoạn xa thì lúc đó họ mới dừng lại, Đàm Nhu bị bịt miệng bằng thuốc mê, may ra nàng nhanh trí nín thở một lát, không hít phải thuốc.

Sau đó thì họ đưa nàng đi vào sâu trong rừng, sau đó đi ra đường lớn có xe ngựa, đưa nàng vào đó, họ còn cẩn thận trói nàng lại, Đàm Nhu sau khi phát hiện ra mình đã ra khỏi chợ được đoạn xa rồi liền hấp tấp, tấn công hai người họ.

" Ngươi nghĩ xem, một cô nương thế này thì chỉ cần hai chúng ta là được mà cần gì phải có thêm mấy người tiếp viện nữa nhỉ?"

Đàm Nhu nghe được liền cười.

Dựa vào hai người mà muốn bắt ta, đúng là đề cao bản thân quá.

Tên còn lại cũng nói.



" Làm sao mà biết được, Tứ Vương trước giờ đều đi từng bước rất kĩ, nếu thế này thì chắc hẳn là cô ta cũng là một người không dễ đụng vào."

Đàm Nhu còn biết được thì ra là tên Tứ Vương đó vẫn chưa tha cho nàng, Đàm Nhu loay hoay một hồi thì đã nới lỏng được dây trói.

Nàng liền mở màn che ra đạp một người ngã xuống dưới kia, sau đó dùng tay bóp cấu vào cổ tên còn lại, một tay nữa Đàm Nhu liền rút kiếm trên người hắn ra.

Nàng nhìn tên này rồi cười.

" Bất ngờ đó."

Tên đó tròn mắt nhìn nàng, tên còn lại bị nàng đá ngã xuống xe đã kịp đuổi theo, Đàm Nhu liền giết người trên xe trước, nàng nhảy xuống xe, khiêu chiến với tên đó.

Tay cầm kiếm, tên đó cũng cầm kiếm phòng thủ nhìn nàng, Đàm Nhu cũng muốn hỏi hắn vài chuyện.

" Tứ Vương tại sao lại muốn bắt ta?"

Tên đó không nói gì, chỉ muốn bắt nàng lại, có tiếng ngựa chạy từ phía xa, ở đây không còn hỗn độn, vết máu rơi trên tay áo nàng thành vệt dài, Đàm Nhu lấy áo khoác của mình ở trong xe, rồi chạy vụt vào rừng, nàng không đi đường mòm mà băng rừng trở về, sau đó thì đến bây giờ thì gặp được Chiêu Phong.

Đàm Nhu cười, áp sát đầu vào Chiêu Phong.

" Ta không biết, ta chỉ biết là họ muốn bắt ta thôi, còn làm gì thì ta cũng không rõ."

Chiêu Phong biết, nhưng Chiêu Phong không nói gì, chàng thà giữ lại chuyện này trong lòng mãi chứ không hề có ý định muốn cho Đàm Nhu biết.

Đàm Nhu là một người có ích rất nhiều cho tên Tứ Vương đó, nếu như quy phục được Đàm Nhu thì hắn coi như đã được nâng tiến lên ngôi, Đàm Nhu là công chúa Nhị Quốc là đồ nhi của Mặc Vương, rất ít người có thể đụng tới nàng vả lại Đàm Nhu còn quen biết nhiều người cho nên rất có tiếng nói, có được Đàm Nhu coi như đã có được ngai vàng, điều duy nhất có thể quy phục được nàng đó là làm nàng yêu hắn, làm cho nàng điên đảo lên vì hắn, ở Bắc Quốc có rất nhiều loại thuốc kì lạ, Chiêu Phong không muốn nàng dính dáng tới mấy loại người này.

Đứng trước cửa nhà trọ, Đàm Nhu và Chiêu Phong vẫn đứng nhìn nhau không chịu vào, Chiêu Phong đứng ngước lên nhìn lên lầu, Đàm Nhu đợi chàng đi vào mới chịu động chân.

Chiêu Phong thấy cây kiếm trên tay nàng thì lại cười, cây kiếm này dài quá hơn cả cánh tay nàng, nàng mặc y phục toàn trắng, thanh kiếm màu đen nổi bật bên cạnh nàng, nhưng đây là thanh kiếm của Chiêu Phong nên khá to so với nàng, nhìn qua giống như đứa trẻ đang giữ kiếm hộ cha mình vậy.

Thấy Chiêu Phong cười thầm, Đàm Nhu khó hiểu, quay ra cầm kiếm đánh nhẹ vào chân chàng.

" Chàng cười cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.