Thất Tính chính là người điềm tĩnh nhất trong đám vương tử, hắn giương cung lên bắn cả ba mũi tên đều trúng đích, quả nhiên là danh xưng hàng thật giá thật.
Tứ Vương ở trong kiệu bảo hộ long thể mặc cho thập nhất ở bên ngoài đưa kiếm chém loạn xạ còn bị hai con vồ lên cắn vào cánh tay.
Mấy tên vương tử không làm ra trò trống gì kia đi rồi, Đàm Nhu vừa nhìn lại xung quanh, rõ ràng người ngồi trên lưng ngựa vẫn bị đàn chó đuổi tới táp lấy chân, ấy vậy mà nàng lại không có một con nào đến gần.
Nàng mỉm cười, có phải là gặp may mắn không khi vận xui không rơi xuống đầu nàng, Đàm Nhu nhảy xuống ngựa, tam hoàng tử thấy thế liền gọi lại trong khi hắn đang phải chiến đấu với một con sói già.
" Tư Nhu công chúa mau lên lại ngựa đi, sẽ bị thương đấy."
Nhưng nàng không để ý, nàng chạy về phía thập nhất đang bảo vệ kiệu lớn với thân thể của phụ hoàng hắn kia, mấy con chó sói mới lớn sợ hãi lùi lại khi Đàm Nhu đi tới lọ tinh dầu chanh của nàng rơi từ tay áo xuống vỡ làm đôi, nước bên trong cũng chảy ra hết, nàng giật mình nhìn lại, bỗng chốc không gian này trở nên im ắng hơn bao giờ hết, mấy con chó sói này thấy nàng dường như sợ sệt lùi lại phía sau, nanh miệng chảy rãi ròng ròng gầm gừ nhìn nàng mà không dám đi lên tấn công, bây giờ nàng không cảm thấy vui vẻ nữa mà thay vào đó là hoang mang, cảm giác lo sợ ùa tới.
Thập nhất đứng đơ người nhìn nàng, thần kỳ thật những con chó sói này nghe tiếng con đầu đàn ử ử cũng dừng lại, cả đàn chó sói hơn trăm con vừa rồi đều hung dữ lao vào bất chấp cắn xé, giờ thấy chỉ còn gần trăm con đã dừng lại xem xét Đàm Nhu.
Đàm Nhu nhìn lại lọ tinh dầu rơi trên đất và có ngửi lại mùi trên người mình, nàng dùng tinh dầu chanh để khử mùi nấm hôi trên y phục lại khiến cho đám chó sói này sợ sệt.
Đúng lúc nàng nhận ra thì Tứ Vương nhảy tọt từ trong kiệu lớn ra chỉ thẳng mặt nàng.
" Quả nhiên là ngươi, Tư Nhu công chúa Nhị Quốc, ngươi chính là kẻ đứng sau."
Nàng bất chợt bị tạt gáo nước lạnh liền hoang mang, thập nhất đứng đối diện nàng cũng không hiểu chuyện gì, bốn vị vương tử đi đến phía sau nàng cũng không dám bước tiếp, Đàm Nhu lại bị bao vây bởi người và đàn chó sói, đến bây giờ nàng cũng hiểu rồi, đàn chó sói đông như thế này lần đầu tiên thấy, cuối cùng nàng cũng biết nguồn cơn từ đâu mà ra, Đàm Nhu đáp lại với sự bất bình.
" Tứ Vương, ngươi đừng có nói sằng nói bậy."
Tứ Vương được nước lấn tới, chỉ vào toàn bộ xác lính đã nằm xuống, thật không một ai sống sót.
" Vậy tại sao cả đàn chó hung dữ như vậy lại sợ ngươi, người Nhị Quốc nghe nói nữ nhân đều là yêu nữ, quả nhiên là thật, từ lúc thấy ngươi ở trong rừng với long thể của phụ hoàng ta đã nghi rằng ngươi là người ra tay, đến nay còn điều khiển đàn chó muốn giết chết bọn ta sao?"
Hắn vừa gào thét vừa diễn kịch liệt đau khổ với hai mắt đỏ ngòm, Đàm Nhu cạn lời chỉ vào bình tinh dầu trên nền đất vỡ đôi kia, nàng nhìn mọi người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt đa nghi, lo sợ.
Đàm Nhu lấy hết sức mà gào lên với Tứ Vương.
" Đó chính là tinh dầu chanh, loại mùi mà đàn chó vốn rất ghét, trên người ta có mùi đó đương nhiên là sẽ không có con nào dám đến gần, Tứ Vương ngươi đừng có đê tiện như vậy."
Hắn diễn vai thảm thương từ bé đến giờ đã quen, thấy nàng kích động như vậy trong lòng hắn càng phấn khích hơn, nếu như trước đó nàng tự mình giải oan cho mình được thì bây giờ hắn sẽ mượn tay đàn chó này đổ tội cho nàng và bài trừ những kẻ ngáng đường hắn.
Tứ Vương nhăn mặt khó chịu nhìn các huynh đệ xung quanh nhằm tìm người đồng tình.
"Vậy nên ngươi mới dùng loại tinh dầu đó, ngươi đã có tính toán ngay từ đầu không phải sao?"
Đàm Nhu thấy giải thích xong bọn họ cũng không thay đổi sắc mặt liền thất vọng.
Xem ra kế hoạch của Tứ Vương thành công rồi, Đàm Nhu không thân thiết với ai nàng chỉ cố gắng gượng nhìn thập nhất hồi lâu để có chút ý tình, nhưng thập nhất có vẻ đã tin theo Tứ Vương, hắn không nhìn nàng lấy một cái.
Tứ Vương diễn đến nơi đến chốn, hắn lấy kiếm chĩa thẳng về phía nàng lao tới, Tứ Vương vừa rồi vung kiếm đã làm rơi mất túi tiền ở thắt lưng mình, nén bạc rơi ra từ túi đáp xuống nền đất bốc lên khói vàng nhẹ không nhìn kỹ sẽ không thấy được, thập nhất thấy Tứ Vương nhanh chân lao đi như thế liền hốt hoảng theo sau kéo Tứ Vương lại.
Theo sau thập nhất còn có hai ba con chó sói đuổi theo, Đàm Nhu vội né lưỡi kiếm, bỗng chốc đàn sói lấy lại được tinh thần lao vào như điên như dại.
Đàm Nhu hoàn toàn không nghĩ được gì nhiều liền kéo thập nhất lại khi con chó sói lao vào người hắn, hắn tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt đi lên chắn cho hắn, Đàm Nhu một cước đá vào mặt một con chó sói làm nó bay ra xa, Tứ Vương đưa kiếm chém ra giữa người nàng, thập nhất lùi ra xa, Đàm Nhu ngả người ra sau giữ thăng bằng né được lưỡi kiếm của hắn, nàng bây giờ làm liều, so với việc ở lại với đàn chó này và đám vương tử bị che mắt mù mờ này nàng thà nhảy xuống dưới chết quách cho xong.
Chưa kịp bước đi Tứ Vương đã lại đưa kiếm chĩa vào nàng, Đàm Nhu lại tránh ra một bên nhảy qua đứng gần với thập nhất, thập nhất bị nàng va vào người đã cố tình giữ chặt nàng lại, nàng nhìn hắn rồi ra sức ôm chặt hắn kéo hắn cùng nhảy xuống.
Thập nhất chỉ kịp hét lên một tiếng, hắn và Đàm Nhu rơi xuống trông chốc đã rơi xuống con suối chảy xiết, tiếng vang bùm một cái thật lớn, Tứ Vương bán thảm hét lên gọi.
" Thập nhất."
Lúc này thập hoàng tử nghe lời tam ca ca đi tới chỗ kiệu lớn buộc lại dây thừng vào lưng ngựa, hắn leo lên ngựa kéo ngựa chạy lên trước, tam hoàng tử bị đàn chó bao vây ôm tay trong bất lực.
Có hai con chó lao đến chỗ Tứ Vương đang ngó nhìn đệ đệ của mình, thật ra là hắn vờ, hắn định đợi tới lúc con chó đó phải đến thật gần hắn mới chịu đi.
Ngũ hoàng tử chạy tới kéo tên Tứ Vương đó lại, hai con chó vồ tới không được liền lộn cổ lăn xuống dưới suối.
Tứ Vương thở phào, ngũ hoàng tử gọi hắn bảo hắn đi giúp tam ca ca đang chiến đấu với đám chó kia, hắn cũng đi nhưng hắn vờ yếu đuối đứng nấp sau tam hoàng tử, tam hoàng tử vì để mấy đệ sống sót cũng như không muốn để Tứ Vương đứng bên cạnh cản trở nên thuận tay đẩy hắn đi rồi nói.
" Mau đưa phụ hoàng về, nhớ gọi cứu viện cho ta."
Đàn chó cứ lao lên lao lên dường như tất cả con chó còn sức ở đó cứ đều chạy lên hết, cấp bách như thế tam hoàng tử chỉ biết chém lung tung, nhưng đàn chó càng hung dữ.
Tứ Vương được nước lợi dụng đó mà bỏ đi leo lên ngựa, hắn kéo ngựa chạy đi rồi quất roi vào con ngựa đang kéo kiệu lớn kia, thập hoàng tử hoảng hồn vội kéo ngựa nhưng ngựa cứ lao lên, Thất Tính ngồi trong kiệu vừa nãy đã thấy được thái độ của Tứ Vương qua cửa sổ nhỏ.
Vừa nãy Tứ Vương đang cười sao?
Thập hoàng tử hoang mang bỗng nói năng loạn xạ.
" Vậy tam ca thì sao? Chúng ta bỏ huynh ấy lại sao?"
Thất Tính cũng thở dài.
" Huynh ấy nói chúng ta về gọi cứu viện còn gì, nhưng với đàn chó như thế không biết có trụ được không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]