09
Vốn tưởng rằng kiếp trước sau khi chữa trị, ta đã hiểu rất rõ vết thương ở chân của huynh ấy, ta nghĩ nhìn thấy đôi chân thối rữa, sưng tấy, xanh đỏ của huynh ấy sẽ không quá cảm động, nhưng khoảnh khắc huynh ấy xắn quần lên, tim ta như bị nhét một cục bông, máu dường như ngừng chảy, tim ta đau đến mức khó thở.
“Như này có đau không?” Ta hít một hơi thật sâu, đâm một cây kim bạc vào bắp chân huynh ấy.
“Không đau.” Huynh ấy lắc đầu.
“Thời gian trì hoãn quá lâu.” Dù ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng giọng nói của ta không khỏi có chút nghẹn ngào, đôi mắt dường như bị che phủ bởi một tấm màn, mờ dần đi.
“Ta bị thương khi mới 12 tuổi, nhưng bây giờ thực ra cũng không được mấy năm.”
Huynh ấy năm nay đã 20 tuổi rồi, tổng cộng là 8 năm, nhưng huynh ấy lại nói chỉ mới mấy năm với giọng điệu thờ ơ như vậy.
Tuy nhiên, huynh ấy càng nói lời này đẹp đẽ thì ta càng cảm thấy buồn.
Ta ghét bản thân mình rất nhiều.
Ta ghét việc kiếp trước ta chưa hiểu rõ con người huynh ấy nên mới làm như vậy.
Tuy nhiên, kiếp trước ta có chút động lòng trắc ẩn, không nghe lời Thái tử mà trực tiếp gi.ết ch.ết Cố Yến Huân, cũng không dùng độc dược Thái tử đưa cho để khiến huynh ấy phải chịu đau đớn hơn, mà chỉ đổi loại thuốc khác thôi, để huynh ấy không đau đớn nhưng đôi chân đã bị tàn tật hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-trung-sinh/3492483/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.