Không ngoài dự liệu của ta, đến lúc chạy đến thì đã thấy hai nam nhân đang đấu điên cuồng trên không. Nhưng hình như thần dược kia rất hiệu quả, Ảnh Hiên bị thương nghiêm trọng như vậy, mà mặt không đổi sắc, một giọt mồ hôi cũng không có. Trong khi Tử Thuần đã có vẻ mệt mỏi hơn hẳn, xem ra, thắng hay thua đã định rồi.
Ta không biết võ nên chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ đánh, cũng không dám mở miệng để cổ vũ Hiên, sợ chàng sẽ mất tập trung rồi rơi vào thế hạ phong.
Có lẽ lần này ông trời thực sự muốn giúp chúng ta, Thế Hiên rất nhanh đã một kiếm đâm xuyên qua ngực của Tử Thuần.
“ Hự “ Tử Thuần mím môi, ngăn dòng máu đang trào ra . Hắn khuỵu xuống đất, ánh mắt uất hận nhìn Thế Hiên. Là hắn sai rồi, từ ban đầu không nên đưa thần dược đó cho nàng, nhưng vì sao lại đưa nó cho nàng? Hắn yêu nàng đến điên rồi sao? Sớm đã biết có ngày hôm nay, thế nhưng vẫn đưa nàng thần dược! Lúc đó hắn chỉ suy nghĩ muốn tặng cho nàng món quà đệ nhất vô nhị trên thế gian, món quà quý giá nhất , căn bản là chưa nghĩ đến chuyện này…
Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!
Tử Thuần tuy đối với Hiên không tốt, nhưng hắn đối với ta lại rất tốt, hắn chăm sóc , yêu thương ta thế nào suốt thời gian qua, ta đều thấu hiểu. Có lẽ vì thế mà thấy hắn bị thương, thấy hắn đau như vậy, ta lại thấy tim mình cũng nhói lên một cái.
Thế Hiên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-toi-cao/1615162/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.