Ta thấy nàng ta cũng là thật lòng thật dạ, lại nhu mì hiểu lễ nghĩa, người ta đã như vậy, ta sao không mở lòng một chút? Dù gì đối với Thế Hiên… tuy ta là thê tử của hắn .. ừm, thê tử .. nhưng nam nhân ở đây tam thê tứ thiếp là bình thường, với lại đây là thành thân chính trị, cũng không nên bài xích làm gì. Từ hôm đó, Uyển Thanh thường đến chỗ ta chơi hơn, không lúc nào mà ta với nàng không quấn quít vui vẻ với nhau, thân đến mức gọi luôn bằng tên. Kể ra thì nàng ta cũng bằng ta, cũng mười bảy tuổi, ở cái thời cổ đại này có bạn để chơi cũng xem như phúc lắm rồi.
Đông qua, một mùa Xuân lại tới, mang theo làn gió dịu dàng, trăm hoa đua nở rực rỡ dưới ánh tà dương.
Ta chạy ra khỏi điện, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành. Tiểu Đào và Tiểu An vừa nãy thấy ta tỉnh, liền cấp tốc đi chuẩn bị một số thứ, quay lại thấy ta y phục mỏng manh, trước ngực còn lộ chút cảnh xuân bắt mắt , thị vệ xung quanh thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không dám ngẩng đầu lên thì vội vàng sấn tới, không hẹn mà mỗi người một tay, mạnh bạo lôi ta vào trong.
Ta hoảng hốt, hét lên oai oái, còn chưa kịp mắng thì cả người đã run lên trước khuôn mặt đáng sợ của hai cung nữ tùy thân ‘yêu dấu’ . Ta đưa tay xoa đầu, ngây thơ hỏi :
“ Ta làm gì sai a ?”
“ Nương nương còn nói nữa sao! Người đâu! Lôi nương nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-toi-cao/1615149/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.