Bất quá mẫu thân cùng phụ thân là phu thê bao nhiêu năm, còn nàng chỉ là thị vệ bên người Tử Lạc Vân, làm sao có thể hầu hạ hắn thay quần áo?
Lập tức Vệ Lan tức giận nhìn Tử Lạc Vân bất mãn nói:
-“Ta không làm những chuyện này, ta chỉ bảo hộ ngươi!”
Tử Lạc Vân cố ý giận tái mặt, cau mày hỏi:
-“Vì sao? Trước đây đều là những thị vệ làm giúp ta, nếu ngươi không muốn như vậy ngươi trở về đi thôi! Hừ!”
Vệ Lan nhíu chặt lông mày, qua một hồi lâu mới đau khổ nhỏ giọng nói:
-“Ngươi cũng biết ta không thể trở về, việc ta đã đáp ứng nếu chưa hoàn thành ta không thể trở về?”
Tử Lạc Vân phụng phịu lạnh lùng thốt:
-“Ngươi nếu không muốn trở về thì phải hầu hạ bản thái tử, bằng không phải trở về!”
Vệ Lan buồn rầu kéo sợi tóc đen bóng trên đầu, bộ dáng cực kỳ khó xử nhìn Tử Lạc Vân, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới ấp úng nói:
-“Ta chỉ bảo hộ ngươi, không hầu hạ được không? Nếu ta trở về sư phó cũng không sao, chỉ sợ mẫu thân hội quở trách ta. . . . .”
Tử Lạc Vân gặp Vệ Lan ba lần bốn lượt tránh hầu hạ hắn cứ như tránh tà, trong lòng có chút không vui giận tái mặt nói:
-“Hầu hạ ta khiến ngươi khó xử như vậy sao? Hừ! Nha đầu xấu xí như ngươi có thể hầu hạ bản thái tử là ngươi có phúc khí!”
Vệ Lan đôi mắt sáng ngời nhìn Tử Lạc Vân, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu lên:
-“Ta mới không xấu, sư phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-that-sung/1240348/chuong-251.html