Vệ Tử Thanh bước ra ngự thư phòng, vẻ mặt mệt mỏi tựa vào điện hành lang, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xa xa đang bị bao phủ bởi sương mù sáng sớm. Trên khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm vẻ mỏi mệt, hai tròng mắt nhìn lên không trung không hề có tiêu cự, hắn biết tình yêu của mình, vĩnh viễn chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng, hắn không có mong muốn gì xa vời, chỉ cầu có thể lặng yên, nhìn nàng, bảo vệ nàng, cũng đã đủ rồi! Nhưng là, ông trời sao có thể tàn nhẫn như thế, ngay cả này yêu cầu hèn mọn ấy cũng không lưu cho hắn! Nàng đi rồi, đi một cách dứt khoát, thậm chí một câu cũng không hề lưu lại, thứ để lại chỉ là một phong thư của Ứng vương gia, xác định nguyên nhân nàng rời đi. Sau khi nàng rời đi, Tử Dạ có thể quang minh chính đại phẫn nộ, thương tâm, có thể phát tiết hết thảy, nhưng còn, hắn thì sao? Hắn cái gì cũng không thể làm, hắn thậm chí không dám đối với nàng biểu lộ ra một tia ôn nhu, hắn chỉ có thể lặng yên, tùy ý để trái tim này rỉ máu, đau đớn, chết lặng! Hắn bỗng nhiên thực hâm mộ Tử Dạ, không phải bởi vì hắn là vua của một nước, mà là bởi vì hắn có được tình yêu của nàng, cho dù, nàng hiện tại đi theo Ứng Vương Tử Ảnh, nhưng là,không thể phủ nhận, người nàng yêu là Tử Dạ, người duy nhất có được nàng, cũng là Tử Dạ! Hắn còn hy vọng xa vời gì nữa? Hắn không phải sớm đã nói với chính mình, rằng phải quên nàng đi sao? Hiện tại nàng đã rời xa kinh thành, rời xa nơi này, nàng hẳn là sẽ hạnh phúc thôi? Ứng Vương yêu nàng, làm hết thảy, đều vì nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng chịu ủy khuất. Nghĩ đến đây, Vệ Tử Thanh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười chua xót, trong một phút, hắn bỗng nhiên có điểm hiểu được, nàng tại sao lại cùng Ứng Vương rời đi, đó là bởi vì, việc Ứng Vương có thể làm cho nàng, Tử Dạ cho dù thân là hoàng đế, cũng vĩnh viễn không làm được! Đó là: một đời một thế, một đôi nhân, lưỡng tình cùng vui vẻ răng long đầu bạc! Tử Dạ có thể cho nàng tất cả, duy chỉ có điều ấy, điều nàng muốn nhất, nàng giống như tiên nữ xuất trần, sao có thể như những tần phi bình thường, suốt ngày trông coi hậu cung, chờ đợi ngẫu nhiên giành được thánh sủng của hoàng đế? Cho nên, mặc kệ có Ứng vương gia hay không, sẽ có một ngày nàng rời đi, chỉ là sự xuất hiện của Ứng vương gia, lại đúng thời đúng lúc thôi. Một hồi tiếng bước chân vang lên, làm Vệ Tử Thanh đang lâm vào trầm tư phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy một vị công công vội vàng đi qua, sau đó ở cách đó không xa truyền đến thanh âm -”Hoàng thượng, đã đến giờ lên triều, để nô tài thay y phục cho người?” Thanh âm thâm trầm của Tử Dạ vang lên: -”Không cần!” Vừa dứt lời, thân hình cao lớn của Tử Dạ xuất hiện trước cửa ngự thư phòng, trong mắt của hắn phẫn nộ cùng sát ý nồng đậm, làm vị thái giám trông giữ ngoài cửa hoảng sợ, hắn vội cúi đầu, không dám nhìn Tử Dạ! Tử Dạ bước ra khỏi ngự thư phòng, nhìn thấy vệ Tử Thanh vẫn đang đứng ở đó, cước bộ dừng lại, sau đó lạnh lùng thốt: -”Tử Thanh! Ngươi hôm nay đến thiên điện đem nàng ta mang đến Ly cung!” Vệ Tử Thanh giật mình, tuy rằng Tử Dạ không nói rõ là ai, nhưng là, trong lòng hắn cũng hiểu được, “nàng” trong miệng Tử Dạ chính là người mà mấy tháng trước hắn đưa về cung, là người dịch dung thành bộ dáng Diệp Lạc – Yến Đào! Hiện tại nếu không phải Tử Dạ nhắc tới, hắn cơ hồ đã quên mất nhân vật này, bởi vì, sau khi biết Diệp Lạc ở trên núi Linh Sơn, Tử Dạ cũng không vạch trần thân phận của Yến đào, mà cho người giam lỏng nàng ta ở một nơi hẻo lánh trong thiên điện. Như vậy mãi cho đến Diệp Lạc hồi cung, Tây Lương quốc lại rơi vào chiến loạn, cho nên, hắn cơ hồ đã quên đi một Yến Đào đang bị giam lỏng! Nghĩ đến đây, vệ Tử Thanh trong lòng khẽ trầm xuống, đưa Yến đào đến Ly cung, Tử Dạ rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn. . . . . . . Vệ Tử Thanh không dám nghĩ thêm nữa, hắn nhìn sắc mặt âm trầm không có sóng của Tử Dạ, chần chờ một chút, rốt cục vẫn phải cúi đầu xuống, nói: -“Thân tuân lệnh!” Tím mị đêm trong mắt tĩnh lặng như mặt hồ không một chút gợn sóng, hắn lạnh lùng nhìn vệ Tử Thanh liếc mắt một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, đi nhanh hướng chính điện đi đến. Trong chính điện. Tím mị đêm sắc mặt âm trầm nhìn thoáng qua chúng đại thân đang cúi đầu đứng trong điện, ánh mắt âm lãnh đảo qua, trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh lùng nói -”Hôm nay, các vị ái khanh không có chuyện muốn bẩm tấu sao?” Trong điện các vị các đại thần đều đã làm quan nhiều năm, nhìn sắc mặt Tử Dạ không tốt, bọn họ như thế nào lại nhìn không ra trong lòng hắn đang nổi giận? Lại nhìn hướng băng vải quấn trên tay Tử Dạ, ngẫm lại trong khoảng thời gian này, kinh thành đại loạn, trong lòng tự nhiên cũng hiểu được là vì cái gì! Mọi người như vậy còn dám khải tấu cái gì? Người người cắn chặt đôi môi, chỉ e rước họa vào thân. Tím mị đêm thấy mọi người không dám mở miệng, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: -”Nếu chúng khanh gia không có chuyện khải tấu, như vậy, trẫm có một việc muốn cùng chúng khanh gia tuyên bố!” Nói xong, tím mị đêm đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói -”Ba ngày sau, trẫm sẽ cùng Sở quốc hương linh công chúa cử hành đại hôn! Nếu các khanh không có ý kiến, cứ quyết định như vậy, bãi triều!” Chúng thần nghe được tin tức, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, vẫn là Lâm thượng thư phản ứng nhanh nhất, chỉ thấy hắn đi lên từng bước, mạnh quỳ xuống đất, lớn tiếng nói -”Hoàng thượng, thần có việc khải tấu!” Hỷ nộ vô thường Edit: Muỗi Vove Di Hương cung. Mộc nhi vẻ mặt vui mừng từ bên ngoài chạy vào, nàng không ngừng nghỉ vội thẳng hướng phòng ngủ của Hương Linh công chúa đi đến. Trong phòng ngủ, trầm hương bốc khói nghi ngút, cửa sổ đóng chặt, bức tượng bằng dạ minh châu trên tường phát ra ánh sáng trong suốt, tấm màn màu hồng nhạt buống xuống, Hương Linh công chúa giờ phút này trên người chỉ khoác hờ áo choàng, miễn cưỡng tựa vào thành giường, xuyên qua bức màn, thân thể nàng như ẩn như hiện, trên người áo lụa mỏng manh bao lấy, từng đường cong cơ thể đều vô cùng mê người. Mộc nhi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, vẻ mặt vui mừng đến bên cạnh Hương Linh công chúa, nhỏ giọng nói: -“Chúc mừng công chúa!” Lòng nàng tràn đầy vui sướng nhìn Hương Linh công chúa, khóe miệng hàm chứa ý cười. Hương Linh công chúa từ sau khi bị Tử Dạ hung hăng nhục nhã, cũng không gặp qua Tử Dạ, cho dù nàng cố ý đến tìm hắn, cũng bị hắn tránh mặt không gặp, giờ phút này trong lòng nàng chỉ còn lại phiền não, bây giờ đột nhiên Mộc nhi lại hướng nàng chúc mừng, nghĩ đến Mộc nhi cười nhạo nàng, không khỏi tức giận vô cùng, nàng từ trên giường êm ngồi dậy, giơ tay nặng nề giáng một cái tát vào Mộc nhi, tức giận quát: -“Đồ tiện tỳ, ngươi là muốn nhục nhã bổn cung sao?” Mộc nhi đột nhiên bị trúng một cái tát, trong lòng không khỏi ủy khuất đến cực điểm, nàng vốn thăm dò được tin tức, nói là Tử Dạ muốn cùng Hương Linh công chúa ba ngày sau cử hành đại hôn, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vội vàng vàng chạy tới Hương Linh công chúa báo tin, nhưng thật không ngờ, lại bị công chúa không phân biệt tốt xấu, đánh ột cái tát! Trên mặt truyền đến đau đớn, không nhưng ủy khuất, trong nội tâm còn dâng lên một cỗ phẫn hận, thế nhưng, cho dù nàng ủy khuất cùng phẫn nộ, nàng cũng thông minh không có biểu lộ ra, chỉ thấy chân nàng mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, gục đầu xuống, che đi hận ý trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: -“Công chúa thứ tôi, nô tỳ nào có gan chế nhạo công chúa? Việc này chứng thật là chuyện vui a!” Hương Linh công chúa từ trong tức giận dần bình tĩnh lại, Mộc nhi đi theo nàng hơn mười năm, từ nhỏ cùng nàng bồi ngoạn, chắc chắn không có gan cười nhạo nàng, chẳng lẽ thật có chuyện gì đáng phải cao hứng sao? Nghĩ đến đây, Hương Linh công chúa khôi phục vẻ thản nhiên, không nóng không lạnh hỏi: -“Có gì vui? Ngươi tốt nhất nên hướng bổn cung giải thích cho rõ ràng, nếu không, bổn cung sẽ lột da ngươi ra. Hừ!” Nghe xong lời của Hương Linh công chúa, trong mắt Mộc nhi hận ý càng đậm, thế nhưng, ngữ khí của nàng lại cực kỳ cung kính trả lời: -“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ vừa mới nghe ngóng được, Dạ hoàng đã tuyên bố với chúng đại thần, ba ngày sau cùng người cử hành đại hôn!” -“Cái gì?” Hương Linh công chúa kinh ngạc từ trên giường đứng lên, không dám tin nhìn Mộc nhi đang quỳ trên mặt đất, gấp giọng nói: -“Ngươi mau nói rõ hơn một chút cho bổn cung!” Trong mắt Mộc nhi hiện lên một tia trào phúng, ngữ khí nhưng lại kính cẩn nói: -“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ ngày hôm nay ra ngoài tìm hiểu tin tức, thái giám bên người Dạ hoàng Tiểu Lý chính miệng nói, thời điểm lâm triều ngày hôm nay, Dạ hoàng trước mặt chúng đại thần, tuyên bố cùng công chúa ba ngày sau đại hôn!” Hương Linh công chúa trầm mặc một hồi lâu, khuôn mặt diễm lệ dần lộ ra ý cười, nhưng là, rất mau sắc mặt nàng lại âm trầm xuống, nhìn Mộc nhi, thanh âm lạnh lùng nói: -“Có thật là thái giám bên người Dạ ca nói như vậy? Vậy tại sao cho đến tận bây giờ bổn cung vẫn chưa thu được hôn vấn? Nếu là Dạ ca muốn cùng bổn cung đại hôn, nhất định sẽ cho người đến Sở quốc báo tin, nhưng là, vì sao bổn cung vẫn không biết? Ngươi tiện tỳ này, người là đang lừa bổn cung có phải hay không?” Thân thể Mộc nhi run lên nhè nhẹ, quỳ sụp xuống đất, nói: -“Công chúa, nô tỳ dù gan có lớn đến thế nào, cũng không dám lừa người! Việc này chứng thật là thiên chân vạn xác, nếu nô tỳ có nửa câu nói dối, nô tỳ chết không tử tế!” Nghe được những lời này của Mộc nhi, Hương Linh công chúa lúc này mới thật sự tươi cười, nàng thay đổi thần sắc lạnh như băng vừa rồi, thân thiết đem Mộc nhi đang ở trên đất đỡ lên, cười nói: -“Được rồi, ngươi theo bổn cung nhiều năm như vậy, nếu bổn cung không tin ngươi, sớm đã giết ngươi rồi, ngươi luôn trung thành và tận tâm, như thế nào có thể lừa bổn cung đây?” Nói xong nàng lấy tay xẹt qua hai má sưng đỏ của Mộc nhi, thanh âm mềm nhẹ, nói: -“Vừa mới bổn cung hiểu lầm ngươi, còn đau không?” Tuy rằng Hương Linh công chúa thái độ ôn nhu vô cùng, nhưng là, Mộc nhi lại cảm thấy một trận hàn khí chạy dọc toàn thân, thân thể nàng nhịn không được run lên nhè nhẹ, nàng từ nhỏ theo bên cạnh Hương Linh công chúa, đối với con người nàng ta rất rõ ràng, nếu Hương Linh công chúa tức giận, như vậy vẫn chưa là gì, nhiều nhất chỉ bị nàng cho vài cái tát là xong chuyện, nhưng nếu nàng đột nhiên ôn nhu vô cùng, vậy chứng tỏ, sát tâm đã nổi lên. Mộc nhi nghĩ đến đây, trong lòng lo lắng vạn phần, thâm tâm nàng hận nhất chính mình không cẩn thận, nghĩ rằng đây là một tin tốt, cho nên vội vã chạy về báo cho Hương Linh công chúa, mà lại quên mất, công chúa là một ngươi đa nghi, lúc trước Tử Dạ nhục nhã nàng ta như thế, nếu như nói Tử Dạ muốn thú công chúa, nàng ta như thế nào có thể dễ dàng tin tưởng? Đi theo hầu hạ bên người Hương Linh công chúa, nàng vẫn luôn thập phần cẩn thận, thế nhưng hiện tại, nàng nhất thời mất đi linh mẫn, suýt nữa thì tính mạng khó bảo toàn. Mộc nhi nhìn cặp mắt Hương Linh công chúa toát ra sát ý nồng đậm, trong lòng càng thêm sợ hãi, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, lại nặng nề quỳ xuống, run giọng nói: -“Công chúa tha mạng, những lời của nô tỳ đều là thật, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối, thỉnh công chúa minh xét!” Hương Linh công chúa trong mắt hiện lên một tia hung ác, ngữ khí lại ôn nhu thêm vài phần, nàng xem Mộc nhi không ngừng phát run, cười nói: -“Bổn cung bảo này Mộc nhi, ngươi sợ cái gì? Ngươi mang đến tin tức tốt như vậy cho bổn cung, bổn cung cám ơn ngươi còn không kịp nữa là, như thế nào lại giết ngươi!” Thân thể Mộc nhi càng thêm phát run, nàng hiện tại, chỉ hy vọng có người đến cứu mình, nếu không, nàng cũng sẽ như những vị phi tần Sở quốc, nửa đêm, lặng yên không một tiếng động chết thảm! Nàng không muốn như vậy! Nàng không muốn! Có lẽ mạng của Mộc nhi vẫn chưa đến tuyệt lộ, lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, một vị cung nữ đi đến, đối Hương Linh công chúa bẩm báo: -“Công chúa, thánh chỉ của hoàng thượng truyền đến, thỉnh công chúa ra đại đường tiếp chỉ!” Hương Linh công chúa nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, nàng rất nhanh khôi phục thần trí, đối vị cung nữ kia thản nhiên nói: -“Bổn cung đã biết, ngươi lui ra đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]