Trong viện, dưới tán cây anh đào, Du Hàn mặt không biểu tình đứng trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng phương hướng lầu các. Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Vương thẩm mang theo chậu nước từ đại sảnh đi ra, nhìn thấy Vương thẩm, vẻ mặt Du Hàn nháy mắt khôi phục lại như bình thường, hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương thẩm, lo lắng hỏi: -”Vương thẩm, cung chủ thế nào? Nàng vẫn khỏe chứ?” Vương thẩm mỉm cười nói: -”Du hộ pháp, ngươi yên tâm, cung chủ hảo hảo, mẫu tử bình an!” Nói tới đây, Vương thẩm dường như nhớ lại điều gì, vội nói: -”Đúng rồi, cung chủ hiện tại thân thể cực kỳ suy yếu, Du hộ pháp, ngươi tinh thông y thuật, liền sắc cho cung chủ uống bài thuốc dưỡng thần đi thôi!” Tay Dù Hàn run lên, trên mặt cơ hồ biến sắc, hắn đè thấp âm thanh hỏi: -”Là một nam hài?” Vương thẩm cho là hắn cao hứng, liền cười nói: -”Đúng nha, đứa nhỏ bộ dáng cùng cung chủ rất giống nhau a!” Nói tới đây, vẻ mặt Vương thẩm có chút tiếc nuối, bà thở dài một hơi nói: -”Ai, nếu hiện tại lão cung chủ vẫn còn tại thế, nàng nhất định sẽ rất cao hứng…” Du Hàn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: -”Nếu lão cung chủ ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vì cung chủ mà cao hứng.” Vương thẩm phục hồi lại tinh thần, cười cười: -”Đúng nha, ai, Du hộ pháp ngươi cũng quá sủng cung chủ rồi, tuy rằng việc hôn sự đã bất thành, nhưng bây giờ đứa nhỏ đã ra đời, thật không biết cung chủ nghĩ như thế nào…Được rồi, ta sẽ không ở đây lải nhải nhiều nữa, ngươi nhanh một chút vào xem cung chủ.” Nói xong, Vương thẩm bưng chậu nước xoay người rời đi. Toàn bộ người của Thủy Vân cung, trừ bỏ Du Hàn, Diệp Lạc và Thanh nhi, tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ trong bụng Diệp Lạc là của Du Hàn, lại bởi vì hôn sự không hiểu sao đột nhiên hủy bỏ, bất quá, nếu đúng là ý của Diệp Lạc, mọi người tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chẳng qua Vương thẩm ở Thủy Vân cung có địa vị tương đối đặc biệt, cho nên ngẫu nhiên nói lên vài câu. Du Hàn nhìn bóng lưng Vương Thẩm, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó bước nhanh vào lầu các. Trong phòng ngủ, Thanh nhi cẩn thận quấn khăn bao quanh đứa nhỏ đặt ở bên cạnh Diệp Lạc, sau đó bắt đầu dọn dẹp, bỗng nhiên một thân ảnh đứng trước mặt nàng, nàng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện người đang đứng trước mặt mình là Du Hàn, nàng đề phòng lui về phía sau mấy bước, thân thể che ở trước giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm Du Hàn. Du Hàn bỗng nhiên mỉm cười, đối Thanh nhi nói: -”Thanh nhi, cung chủ vẫn khỏe chứ?” Thanh nhi biểu tình cứng ngắc gật đầu, không biết vì sao, từ sau khi nàng biết Du Hàn lừa Diệp Lạc, nàng đối với hắn đã không dám tùy tiện như trước, tuy rằng nàng vẫn luôn yêu hắn, nhưng là, nàng không thể tin tưởng hắn, nghe Diệp Lạc nói, độc trên người nàng là do hắn giải, dù vậy, nàng đối với hắn thủy chung không thể tín nhiệm. Hơn nữa, tình yêu của nàng dành cho hắn, chỉ khiến nàng cảm thấy thống khổ mà thôi. Du Hàn nhìn thấy trong mắt Thanh nhi có đề phòng, hắn cũng không tiến lên nhìn đứa nhỏ, chỉ không chút để ý liếc mắt nhìn đến người đang nằm trên giường một cái, sau đó đối Thanh nhi nói: -”Thanh nhi, muội đi theo ta, ta có lời muốn nói!” Nói xong, liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Thanh nhi cắn chặt răng, do dự nhìn Diệp Lạc, thấy Diệp Lạc vẫn đang ngủ say, chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc cũng theo Du Hàn ra ngoài. Đi vào hành lang yên tĩnh, Du Hàn đứng lại, hắn bỗng nhiên xoay người, hai tay đặt trên vai Thanh nhi, ôn nhu hỏi: -”Thanh nhi, muội có phải hay không vẫn cho rằng độc là do ta hạ?” Thanh nhi bị biểu hiện bất thình lình của Du Hàn làm cho hoảng sợ, mặt nàng không tự chủ được đỏ lên, nàng mất tự nhiên giãy ra khỏi tay Du Hàn, nghiêm mặt nói: -”Du đại ca, chuyện quá khứ, không nên nhắc lại, được chứ?” Mà Du Hàn cũng không muốn nàng trốn tránh, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, thanh âm khàn khàn nói: -”Thanh nhi, muội có phải hay không luôn trách ta lừa cung chủ? Ta lừa cung chủ, không sai, thế nhưng, ta thật không đối với muội hạ độc, hơn nữa…” Nói tới đây, Du Hàn dừng một chút, hai mắt gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt đang đỏ dần lên của Thanh nhi, tiếp tục nói: -”Hơn nữa, ta hiện tại đã thông suốt rồi, trải qua hết thảy, đều là ta tự mình đa tình, trong lòng cung chủ không có ta, ta về sau sẽ không tiếp tục cưỡng cầu! Thanh nhi, ta biết muội thời gian qua luôn hết lòng với ta, về sau, về sau, ta sẽ hảo hảo quý trọng muội!” //Trời ơi, ta mà là Thanh nhi chắc cảm động chết mất, diễn như thật vậy mà…gừ// Thanh nhi chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trong lòng nháy mắt như bị đánh gãy, nàng không thể tin được ngẩng đầu, nhìn Du Hàn, tuyến phòng thủ cuối cùng vỡ ra, nước mắt từng giọt từng giọt dọc theo hai má rơi xuống, nàng cắn chặt lấy môi, cố gắng đè nén tiếng nức nở. Du Hàn trên môi nở một nụ cười ôn nhu, bỗng nhiên ôm Thanh nhi vào lòng, dịu dàng nói: -”Đứa ngốc, muội khóc cái gì?” Thanh nhi cố nén chua xót, nàng nhẹ nhàng đẩy Du Hàn ra, run rẩy, thanh âm nghẹn ngào hỏi: -”Du đại ca…Huynh…Huynh nói…Đều là thật chăng…?” Du Hàn vẫn mỉm cười ôn nhu, chỉ có điều ý cười không đến đáy mắt, hắn vươn bàn tay có điểm lạnh lẽo lau đi nước mắt trên mặt Thanh nhi, nói: -”Đây tự nhiên là thật, Thanh nhi, chờ cung chủ thân thể hồi phục, chúng ta liền thành thân, được chứ?” Trong giây phút này, Thanh nhi chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nhiều năm thầm yêu như vậy, nhiều năm đau lòng như vậy, ở một khắc này, hết thảy đều trở nên có giá trị! Nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, cò thể cùng Du Hàn thành thân, bây giờ nghe được Du Hàn chủ động đề nghị, nàng ngỡ như mộng, nếu đây là giấc mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Thanh nhi vươn đôi tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn, bàn tay cảm nhận hơi thở ấm áp chân thật, không phải là mơ, thật không phải là mơ, Thanh nhi vui đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt. Đắm chìm trong niềm vui sướng thật lớn cho nên Thanh nhi không phát hiện ra, cặp mắt Du Hàn sâu không thấy đáy, con ngươi đen giá lạnh như băng. Vân Lạc Tử Edit: Muỗi Vove Một tháng sau. Hôm nay là ngày đầy tháng của đứa nhỏ, cũng là ngày đính hôn của Thanh nhi và Du Hàn, Thủy Vân cung một mảnh náo nhiệt, người người náo nức vui mừng. Tại phòng ngủ trên lầu các, Diệp Lạc một thân y phục màu trắng, đang ngồi trước bàn trang điểm, đằng sau là một tiểu nha hoàn giúp nàng chải tóc. Thanh nhi ôm đứa nhỏ ở một bên vui đùa, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hạnh phúc. Thanh nhi tươi cười đem đứa nhỏ đến bên Diệp Lạc, hỏi: -”Tiểu thư, sao người không đặt tên cho tiểu hài tử?” Diệp Lạc nghe xong lời nói của Thanh nhi…, trong lòng nao nao, đúng vậy, hài tử đã hơn một tháng, cũng nên đặt cho nó một cái tên, chỉ là, nàng căn bản không biết phụ thân đứa nhỏ là ai, lấy tên gì cho tốt bây giờ? Không biết vì sao, trong đầu Diệp Lạc bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của nam tử thần bí trong mộng. Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chợt cảm thấy giật mình, nhìn về phía tiểu hài tử đang hoa chân múa tay trong lòng Thanh nhi, bật thốt lên nói: -”Nó được sinh ra ở Thủy Vân cung, cho nên lấy họ Vân, liền đặt là Vân Lạc Tử đi!” Thanh nhi nghe được tên này nụ cười không khỏi có chút cứng đờ, thấp giọng ấp úng nói: -”Vân Lạc Tử…Vân Lạc Tử…?” Diệp Lạc có chút khó hiểu nhìn Thanh nhi, ngạc nhiên hỏi: -”Thanh nhi, muội sao vậy? Tên này không tốt sao?” Tiểu nha hoàn vuốt sợi tóc mai trên đầu Diệp Lạc, cười nói: -”Thanh nhi tỷ tỷ, nô tỳ cảm thấy, cung chủ nghĩ ra tên này thật tốt lắm, Vân Lạc Tử, nghe rất êm tai!” Thanh nhi phục hồi lại tinh thần, mất tự nhiên cười nói: -”Đúng vậy, thật sự là tên rất hay!” Nói xong Thanh nhi dường như có điểm che giấu cúi đầu tiếp tục đùa giỡn với Vân Lạc Tử trong lòng. Diệp Lạc thấy mọi người không có ý kiến, cũng rất hài lòng, nàng từ trên ghế đứng lên, tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Thanh nhi, nhìn tiểu hài tử mới đầy tháng, trong lòng tràn đầy tình thương của người mẹ. Vương thẩm từ ngoài cửa đi vào, cười nói: -”Cung chủ, người hôm nay như thế nào lại dậy sớm như vậy? Cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút?” Diệp Lạc cười đem nhi tử giao cho tiểu nha hoàn, sau đó tùy tay cầm lấy áo choàng phủ lên người, đối Vương thẩm nói: -”Vương thẩm, ta muốn đi thăm mẫu thân, Thanh nhi và Du Hàn hôm nay thành thân, ta vẫn chưa báo cho bà biết đâu!” Vương thẩm khẽ thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nói: -”Cũng nên đi nói cho lão cung chủ biết một tiếng, khi còn sống muội ấy luôn quan tâm chăm sóc Du hộ pháp và Thanh nhi cô nương, nói uội ấy biết, muội ấy ở dưới suối vàng nhất định cao hứng…cao hứng! Chỉ là, đứa nhỏ vừa mới đầy tháng, bên ngoài núi gió lớn, vẫn là không nên đưa theo thì hơn!” Thanh nhi đứng một bên nói: -”Đúng nha, tiểu thư, người cứ đi, ta ở chỗ này chăm nom tiểu cung chủ.” Diệp Lạc vẫn không nói gì, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến: -”Thanh nhi, muội cứ đi theo cung chủ đi, tiểu cung chủ đã đầy tháng rồi, mà ta còn xem chưa kỹ đâu!” Thanh âm vừa rơi xuống, cũng là lúc Du Hàn đi vào. Diệp Lạc có chút do dự, nàng liếc mắt nhìn Du Hàn, nói: -”Du đại ca, huynh không cùng chúng ta đi thăm mẫu thân sao? Huynh hẳn là nên đi với Thanh nhi, dù sao hai nguời cũng sắp đính hôn rồi!” Du Hàn mỉm cười, nói: -”Cung chủ trong lòng hẳn có nhiều điều muốn nói với lão cung chủ? Ta là nam nhân, đi theo chắc là không tiện. Hãy để Thanh nhi cùng muội đi thôi!” Vương thẩm đứng ở một bên cũng nói thêm vào: -”Đúng đó, thời gian cũng không còn sớm, cung chủ hãy mau chóng khởi hành, tiểu cung chủ ở đây đã có ta lo!” Diệp Lạc nghe Vương thẩm nói vậy, cũng yên tâm, Vương thẩm là người cẩn thận, nàng có thể tin được, hơn nữa, nàng và Thanh nhi chỉ đi thắp ẫu thân một nén hương, rất nhanh sẽ quay về, liền không trì hoãn nữa, lập tức gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Vương thẩm. Ngay tại thời điểm Diệp Lạc và Thanh nhi bước ra cửa, Vương thẩm đột nhiên hỏi: -”Cung chủ, tiểu cung chủ tên gọi là gì?” Diệp Lạc chưa nói gì, tiểu nha hoàn bên cạnh đã nhanh nhảu đáp lời: -”Đã đặt tên rồi, Vương thẩm, tiểu cung chủ tên nghe rất hay, kêu là Vân Lạc Tử!” Lời của tiểu nha hoàn vừa nói ra, Du Hàn sắc mặt đại biến, hai tay hắn gắt gao siết chặt, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng tiểu nha hoàn. Vương thẩm cười nói: -”Quả nhiên là một cái tên rất hay, được rồi, cung chủ, hai người lên đường đi thôi!” Diệp Lạc và Thanh nhi dưới sự thúc giục của Vương thẩm đi ra cửa, mọi người đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không ai phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn chợt lóe lên một tia sắc bén. Diệp Lạc rời đi không lâu, Vân Lạc Tử trong tay tiểu nha hoàn đang ngủ say đột nhiên khóc rống lên, tiểu nha hoàn có chút hoảng hốt ôm lấy Vân Lạc Tử đang không ngừng khóc lớn, đối Vương thẩm nói: -”Vương thẩm, tiểu cung chủ bị sao vậy?” Vương thẩm tiếp nhận Vân Lạc Tử trong tay tiểu nha hoàn, nhìn một chút, cười nói: -”Không việc gì, tiểu cung chủ chắc là đói bụng, đứa nhỏ hơn một tháng ăn được tương đối nhiều, ngươi trước ôm lấy, ta đi phòng ăn lấy thêm sữa.” Nói xong, Vương thẩm đem Lạc Tử giao lại cho tiểu nha hoàn, sau đó đi ra ngoài. Sau khi Vương thẩm rời đi, Du Hàn nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên đến gần tiểu nha hoàn kia hỏi: -”Ngươi tên gì?” Tiểu nha hoàn mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nói: -”Hồi Du hộ pháp, nô tỳ tên gọi Tiểu phong.” Du Hàn mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội cực kỳ tinh xảo, đưa cho Tiểu Phong, nói: -”Đây là sính lễ đính hôn ta chuẩn bị cho Thanh nhi, ngươi có thể giúp ta đưa cho nàng không?” Tiểu Phong có điểm kinh ngạc ngẩng đầu, nói: -”Cái này…Chính tay Du hộ pháp đưa cho Thanh nhi tỷ tỷ không phải tốt hơn sao? Nô tỳ tin tưởng, như thế Thanh nhi tỷ tỷ sẽ càng vui vẻ hơn!” Du Hàn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: -”Nhưng là, ta cảm thấy ngượng ngùng…” Tiểu Phong cười khanh khách, nàng rõ ràng tâm tư của Du Hàn, hâm mộ nói: -”Du hộ pháp đối với Thanh nhi tỷ tỷ thật tốt!” Nói xong lại có điểm khó xử nhìn Vấn Lạc Tử đang khóc nháo, bối rối nói: -”Du hộ pháp, nếu không như vậy đi, nô tỳ trước chờ Vương thẩm đến đây, sau đó sẽ đem ngọc bội giao cho Thanh nhi tỷ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]