Edit: Bắp rang bơ Diệp Lạc cắn môi, nước mắt rưng rưng đong đầy viền mắt, nàng cưỡng chế đáy lòng chua xót, âm thanh nghẹn ngào nói: -“Du đại ca, huynh đến bây giờ vẫn muốn tiếp tục dối gạt ta sao? Huynh hãy nói cho ta biết, huynh tối qua cùng Yến Đào ở sài phòng đã nói những gì? Huynh đầu độc Thanh nhi vì huynh nghi ngờ nàng đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người?” Nghe Diệp Lạc đề cập đến chuyện sài phòng, khuôn mặt tuấn tú của Du Hàn cuối cùng cũng biến sắc, hắn lẳng lặng nhìn Diệp Lạc, trầm mặc một lúc lâu hạ giọng nói: -“Lạc nhi, muội đã biết những gì? Người khác đã nói uội cái gì?” Diệp Lạc nhẹ nhàng lau đi lệ nói khóe mắt, lộ ra vẻ mặt đau thương hỏi: -“Du đại ca, huynh đừng hỏi ta biết gì, ta chỉ muốn hỏi huynh, Thanh nhi trúng độc là do huynh hạ có đúng không?” Du Hàn trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia dứt khoát hắn nhìn Diệp Lạc nói: -“Lạc nhi, ta không có lừa muội, Thanh nhi trúng độc ta căn bản không biết! Còn có muội đừng nghe người khác nói bậy, muội hoài nghi đứa nhỏ không phải là hài tử của ta?” Nói đến đây, Du Hàn dừng một chút rồi lại ôn nhu nói: -“Lạc nhi, muội đừng tùy hứng nữa, giờ lành đã đến, đừng làm trễ thời cơ, sẽ là điềm xấu, ta gọi người vào trang điểm uội.” Nói xong Du Hàn xoay người muốn rời đi. Diệp Lạc chỉ cảm thấy khí lạnh chạy dọc theo xương sống, sau đó chậm rãi lan ra toàn thân, khiến cả người nàng giống như trong nháy mắt bị ném vào hầm băng, nàng nhìn bóng dáng của Du Hàn đang dần xa trong lòng trầm xuống. Ngay khi Du Hàn chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, Diệp Lạc đột nhiên mở mắt, lạnh lùng không chút biểu cảm từng chữ thốt lên: -“Ta sẽ không cùng huynh thành thân, ngày hôm nay Thủy Vân cung không có việc cưới xin!” Du Hàn hơi chấn động, cước bộ dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Diệp Lạc, có chút tức giận nói: -“Lạc nhi, không nên tùy hứng!” Diệp Lạc vẻ mặt bình tĩnh, nàng lạnh lùng mà dùng ánh mắt xa lạ nhìn Du Hàn nói: -“Tacó tùy hứng hay không trong lòng huynh tự hiểu, ta sẽ không cùng huynh thành thân, dù ta không hoài nghi đứa trẻ không phải là hài tử của huynh, ta cũng sẽ không cùng huynh thành thân. Du đại ca, huynh nên quý trọng Thanh nhi, không phải là ta! Bởi vì ta căn bản không thương huynh!” Du Hàn sắc mặt tái mét, biểu tình khó coi đến cực điểm, ánh mắt u ám mà nhìn Diệp Lạc một cái, giống như không nghe Diệp Lạc nói, chỉ là dừng lại một chút rồi lại xoay người đi tiếp. Diệp Lạc nhìn bóng lưng ngày càng xa của Du Hàn, thấy rằng hắn lúc này đây thật xa lạ, nàng cảm thấy trong lòng có chút đau nhói như bị kim châm, nàng cùng hắn không thể quay về như xưa, những ngày vô lo vô nghĩ trước đây, tất cả sớm đã theo gió tan biến, không phải sao? Nghĩ tới đây, Diệp Lạc hít một hơi, nhìn thoáng qua Thanh nhi đang còn hôn mê, sau đó thần sắc tĩnh lặng đi về phía cửa sổ, mặt nhìn hướng ra ngoài, chỉ thấy trong viện chung quanh đèn lồng đỏ chót, cùng những dải lụa bay phất phơ, nhưng là hết thảy trong mắt nàng đã không còn màu sắc. Tầm mắt của nàng rơi vào cây đào trong sân, trong đầu nhớ tới khi còn nhỏ, một thiếu niên có vẻ ngoài ngây ngô, lẳng lặng đứng dưới cây đào miệng mỉm cười với nàng, gió thổi nhẹ qua, làm góc áo bay bay, thiếu niên trên mặt cười sáng lạn nhưng lại ấm áp. Từ lúc nào, người thiếu niên đã từng ngây ngô trở thành đại ca quan tâm nàng mà bây giờ lại trở thành một người như thế? Thiếu niên ôn nhu thiện lương kia đã không thấy nữa, hôm nay Du Hàn vì có thể có được nàng mà không tiếc hạ độc thủ với Thanh nhi, người đã lớn lên cùng hắn. Thai nhi trong bụng hơi cựa quậy, Diệp Lạc tay không kìm được mà xoa nhẹ lên phần bụng đã hơi nhô ra kia, chạm đến phần bụng hơi rung động, trong nháy mắt một cỗ cảm giác khác thường, đưa nàng ra khỏi phiền muộn, trong đầu mờ ảo hiện ra một bóng hình màu tím, mà bên môi nàng khẽ nhếch lên, thấp thoáng ý cười. Khi Du Hàn quay lại nhìn thấy nụ cười trên môi Diệp Lạc, trong nháy mắt không khống chế được một cố đố kị trong lòng hắn hừng hực thiêu đốt, vẻ mặt tức giận, hai tay nắm chặt. Nàng đang nhớ tới cái gì? Nàng sẽ không tiếp nhận hắn, vì cái gì? Diệp Lạc cảm thấy một đạo phẫn nộ dừng lại trên người mình, nàng không khỏi sau lưng chợt lạnh, xoay người, thấy người đến là Du Hàn, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện, mà lẳng lặng hìn Du Hàn. Du Hàn cố gắng đè nén đố kị trong lòng, dung nhan tuấn mĩ lần nữa lại khôi phục vẻ dịu dàng, hắn nhìn Diệp Lạc khàn khàn thanh âm nói: -“Lạc nhi, xin lỗi! Ta không nên giấu diếm muội, thế nhưng ta thực sự rất yêu muội! Ta…” Diệp Lạc nét mặt có chút cứng ngắc, nàng không đợi Du Hàn nói xong liền ngắt lời: -“Du đại ca, không được!” Nói đến đây, Diệp Lạc dừng một chút, bỗng nhiên đưa tay lên khẽ vuốt vùng bụng, cất tiếng nói: -“Lạc nhi, xin lỗi, kì thật ta không biết…” Diệp Lạc nghe Du Hàn nói xong, trong lòng không nhỏi mất mát, nàng ngơ ngẩn nhìn ra phía cửa sổ, một lúc sau, nàng mới buồn bã nói: -“Du đại ca, huynh hãy giải độc cho Thanh nhi đi! Chuyện này ta không trách huynh, chỉ mong huynh không lần nữa dối gạt ta là được rồi! Huynh biết từ khi mẫu thân qua đời, ta cũng chỉ còn lại huynh và Thanh nhi ở bên cạnh…” Du Hàn tâm hơi trầm xuống, hắn nhìn Diệp Lạc thống khổ nói: -“Lạc nhi, độc trên người Thanh nhi không phải do ta hạ, vì cái gì muội không tin ta?” Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong người vô cùng mệt mỏi, nàng chậm rãi nhắm mắt, nói: -“Du đại ca, mặc kệ là ai hạ độc, ta đã không muốn truy cứu, ta tin tưởng Thanh nhi cũng không hy vọng tìm ra người hạ độc là ai, tại Thủy Vân cung, người tinh thông y thuật cũng chỉ có huynh, ta mong huynh có thể giải độc cho Thanh nhi! Huynh luôn xem nàng là muội muội, chẳng lã huynh nhẫn tâm nhìn thấy nàng bị độc chết khi còn tuổi xuân sao?” Du Hàn nhìn bóng lưng mảnh khảnh bỗng dưng cảm thấy bối rối, nàng tuy rằng không có nhìn hắn, nhưng hắn vì sao cảm thấy nàng đã nhìn thấu đáy lòng của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]