Edit: Bắp rang bơ
Diệp Lạc cắn môi, nước mắt rưng rưng đong đầy viền mắt, nàng cưỡng chế đáy lòng chua xót, âm thanh nghẹn ngào nói:
-“Du đại ca, huynh đến bây giờ vẫn muốn tiếp tục dối gạt ta sao? Huynh hãy nói cho ta biết, huynh tối qua cùng Yến Đào ở sài phòng đã nói những gì? Huynh đầu độc Thanh nhi vì huynh nghi ngờ nàng đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người?”
Nghe Diệp Lạc đề cập đến chuyện sài phòng, khuôn mặt tuấn tú của Du Hàn cuối cùng cũng biến sắc, hắn lẳng lặng nhìn Diệp Lạc, trầm mặc một lúc lâu hạ giọng nói:
-“Lạc nhi, muội đã biết những gì? Người khác đã nói uội cái gì?”
Diệp Lạc nhẹ nhàng lau đi lệ nói khóe mắt, lộ ra vẻ mặt đau thương hỏi:
-“Du đại ca, huynh đừng hỏi ta biết gì, ta chỉ muốn hỏi huynh, Thanh nhi trúng độc là do huynh hạ có đúng không?”
Du Hàn trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia dứt khoát hắn nhìn Diệp Lạc nói:
-“Lạc nhi, ta không có lừa muội, Thanh nhi trúng độc ta căn bản không biết! Còn có muội đừng nghe người khác nói bậy, muội hoài nghi đứa nhỏ không phải là hài tử của ta?”
Nói đến đây, Du Hàn dừng một chút rồi lại ôn nhu nói:
-“Lạc nhi, muội đừng tùy hứng nữa, giờ lành đã đến, đừng làm trễ thời cơ, sẽ là điềm xấu, ta gọi người vào trang điểm uội.”
Nói xong Du Hàn xoay người muốn rời đi.
Diệp Lạc chỉ cảm thấy khí lạnh chạy dọc theo xương sống, sau đó chậm rãi lan ra toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-that-sung/1240269/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.