Edit: Muỗi Vove Mãi cho đến khi nước hoa hồng trong chén một giọt cũng không còn, Tử Dạ mới buông Diệp Lạc ra, sau đó ném mạnh chén thuốc xuống đất. Chén sứ bị vỡ thành từng mảnh, phát ra âm thanh thanh thúy vỡ vụn, mảnh sứ rơi đầy trên mặt đất. Tử Dạ ra hiệu, hai ma ma đồng thời nhẹ buông tay, thả Diệp Lạc ra! Diệp Lạc hơi thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, mất đi chỗ dựa, chân mềm nhũn, giống như búp bê vải, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất. Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Lạc tê liệt ngã xuống, cười lạnh: -”Tiện nhân! Ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng, bởi vì, bản Thái tử quyết định đem ngươi đuổi về bên gian phu của ngươi, khiến hắn hảo hảo quý trọng tàn hoa bại liễu như ngươi, nữ nhân không biết liêm sỉ!” Diệp Lạc hai tròng mắt lộ ra hận ý mãnh liệt, gắt gao nhìn thẳng bóng lưng Tử Dạ, trên mặt đất giãy dụa, cố gắng đứng lên, lại lực bất tòng tâm, té nhào trên đất. Ngay tại thời điểm Tử Dạ bước ra khỏi phòng ngủ, Diệp Lạc đột nhiên điên cuồng cười, nàng lấy tay nhẹ nhàng vỗ về bụng, oán hận nhìn Tử Dạ, gằn từng tiếng: -”Tử Dạ…Ngươi có biết ở núi Thiên Hoa, sở dĩ độc Xuân Phong có thể giải được là làm sao…? Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết…Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết…Ha ha…” Tử Dạ nghe xong lời nói của Diệp Lạc, thân hình có chút sững lại, chậm đã, độc xuân phong? Hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt, trong mắt hiện lên một chút dị quang, xấu nữ nhân này làm sao biết chuyện hắn ở núi Thiên Hoa trúng độc ? Hắn nghi hoặc xoay người, hai tròng mắt gắt gao dán chặt vào nữ nhân đang điên cuồng cười trước mắt, lạnh giọng hỏi: -”Ngươi làm sao biết chuyện này?” Diệp Lạc động tác khó khăn lau đi máu tươi dính trên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tử Dạ, trong mắt lộ ra một mảnh rét lạnh đến thấu xương, thống khổ cười, đứt quãng nói: -”Ta…Sẽ không nói cho ngươi…Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết…” Tử Dạ nhìn vẻ mặt thống khổ của Diệp Lạc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác phức tạp, trong lòng hắn cư nhiên một chút khoái cảm trả thù cũng không có, nhìn nàng ánh mắt rét lạnh tràn ngập cừu hận, hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng rất không thoải mái, bất quá, hắn rất nhanh dứt bỏ cảm giác này, lại dâng lên một cỗ phẫn nộ, nữ nhân này vô sỉ phản bội hắn, hắn cần gì phải đối với nàng sinh lòng thương tiếc? Tử Dạ dường như muốn tránh, dứt khoát xoay người, một khắc cũng không dừng lại bước ra ngoài, không biết vì sao, hắn chợt nhớ tới ở Thiên Hoa dưới vách núi đen, chuyện kia nửa thật nửa mộng, trong đầu hiện lên dung nhan khuynh thành, tràn ngập ưu thương, trong lòng không tự chủ dâng lên một cỗ mơ hồ, cảm giác bất an. Tử Dạ lắc đầu, đem cảm giác bất an này dứt bỏ, chợt nhớ tới chuyện Du Hàn vì Diệp Lạc tiến cung, trong lòng liền yên tĩnh trở lại, xấu nữ nhân nếu như cùng với Thủy Vân Cung có liên quan. Như vậy nàng biết chuyện hắn trúng độc cũng không quá kỳ quái! Nhưng là, nàng nói hắn trúng độc gì? Xuân phong độc? Nghĩ tới đây, tâm Tử Dạ hơi chìm xuống, hắn không phải là người giỏi dùng độc, nhưng là, đối với xuân phong độc vẫn là có vài phần hiểu biết, cách giải độc xuân phong hắn cũng biết một chút, khi đó, cũng chỉ có nàng ở bên cạnh hắn, suy nghĩ đến đây, một cảnh trong mộng lại xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn, chẳng lẽ, giấc mộng kia là sự thật? Nghĩ đến khả năng này, con ngươi đen tà khí của Tử Dạ không khỏi trở nên thâm trầm! Cho dù cảnh trong mộng là thật, người giúp hắn giải độc cũng là nàng, không phải xấu nữ nhân kia! Diệp Lạc nói trong bụng nàng là hài tử của hắn, quả thực chính là lời nói vô căn cứ! Tử Dạ đôi môi mỏng không khỏi gợi lên một ý cười âm lãnh, không biết nếu Tử Ảnh biết nghiệt chủng của y bị hắn chính tay phá hủy, sẽ có cảm giác như thế nào? Sau khi Tử Dạ rời đi, hai ma ma đồng tình nhìn Diệp Lạc một cái rồi cũng đồng thời rời khỏi phòng ngủ. Trong nháy mắt, toàn bộ phòng ngủ chỉ còn lại một mình Diệp Lạc quần áo không ngay ngắn, một mảnh hỗn độn. Đợi mọi người rời khỏi, nàng mới bắt đầu khó khăn hướng cửa, chậm rãi bò đi, trên trán miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu, phía sau, nàng bò qua nơi nào, liền để lại một vệt máu dài trên mặt đất, thê thảm vô cùng. Diệp Lạc biểu tình thống khổ, trên khuôn mặt tái nhợt rịn đầy mồ hôi, trong mắt nhưng lại tràn ngập kiên định cùng ngoan cường, sau khi khó khăn bò được một lát, nàng bỗng nhiên ngừng lại, nàng chỉ cảm thấy một trận cảm giác ghê tởm đánh úp lại, sau đó nằm phục trên mặt đất liên tục nôn mửa, mãi cho đến khi mọi thứ trong dạ dày đều bị nôn sạch sẽ, nàng mới toàn thân suy yếu co quắp thở dốc. Diệp Lạc nghỉ ngơi một lát, lúc này mới tiếp tục, dùng hết khí lực, từng chút từng chút, hướng ra phía ngoài bò đi! Thưở nhỏ nàng theo mẫu thân học không ít y thuật, nàng biết, hoa hồng tuy rằng độc tính rất mạnh, nhưng là, nó có một nhược điểm, chính là, độc tính của nó phát tác tương đối chậm, cho nên, sau khi uống nước hoa hồng, trong vòng hai canh giờ, dùng nội lực thâm hậu đem độc tố trong người bức ra, như vậy, đưa nhỏ vẫn có thể được bảo toàn! Nhưng là! Chính nàng đã mất đi công lực, cho nên, nàng phải ở hai canh giờ tìm được người có nội lực thâm hậu giúp nàng bức hết độc tố trong người. Ngay tại thời điểm Diệp Lạc thấy khí lực toàn thân từng chút bị rút ra, nàng cố gắng chống đỡ, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, Thanh nhi vẻ mặt lo lắng chạy vọt vào. Nhìn thấy trên người Diệp Lạc toàn máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, nằm trên mặt đất, nàng không khỏi sợ ngây người, qua một hồi lâu, nàng mới oa lên một tiếng, bổ nhào lên người Diệp Lạc, thương tâm khóc nức nở: -”Tiểu thư…Người làm sao? Người đừng dọa nô tỳ…” Diệp Lạc bỗng nhiên gắt gao nắm lấy góc áo Thanh nhi, khó khăn, hơi thở mỏng manh thì thào: -”Thanh nhi…Mau…Nhanh đi tìm Du Hàn đại ca…Cứu cứu…Đứa nhỏ…Của ta…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]