Chương trước
Chương sau
Tử Dạ không đợi Diệp Linh nói xong, liền cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời của nàng “Đủ rồi! Bản thái tử không muốn nghe chuyện ma quỷ tỷ muội tình thâm của các ngươi ! Nếu ngươi muốn biết tin tức tiện nhân kia, như vậy bản thái tử sẽ nói cho ngươi, tiện nhân kia không có chết, bất quá, bản thái tử sẽ không để cho nàng ta thoải mái , bản thái tử nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!” Diệp Lạc không chết! Tin tức này làm Diệp Linh đột nhiên cả kinh, sau khi nghe Tử Dạ nói xong, khóe mắt lại nhịn không được nhướng lên vẻ mừng thầm , tuy rằng, nàng không biết Tử Dạ vì sao đột nhiên hận Diệp Lạc như thế, bất quá, đó cũng là chuyện đáng mừng cho nàng ! Diệp Lạc không chết, nàng tuy rằng không thể cao hứng, nhưng Tử Dạ đối Diệp Lạc càng hận, nàng lại cao hứng! Bất quá, trong lòng nàng tuy rằng vui mừng vô cùng, ở ngoài mặt cũng không dám biểu lộ ra chút nào, nàng cúi thấp đầu, tiếp tục dùng ngữ khí sợ hãi hỏi “Dạ ca, tỷ tỷ không chết, hẳn là chuyện đáng cao hứng nha? Làm sao chàng lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ lại làm cái gì sai sao?” Tử Dạ bỗng nhiên nắm chặt hai bả vai Diệp Linh, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng hai mắt Diệp Linh, khóe miệng mang theo một tia châm biếm, nói ” Nàng trở thành chánh phi của ta, ngươi chẳng lẽ không hận nàng sao? Ngươi bây giờ quan tâm nàng như vậy, chẳng lẽ không sợ nàng lại hồi cung? Hay hoặc là, kỳ thật ở trong lòng ngươi, chỉ mong nàng ta đã chết?” Trong mắt Diệp Linh hiện lên một tia kinh hoảng, bất quá, nàng rất nhanh liền trấn định lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Tử Dạ, hoảng hốt nói “Dạ ca, làm sao chàng lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngay cả chàng cũng không tin tưởng Linh Nhi sao? Linh Nhi thừa nhận, tỷ tỷ cùng chàng đại hôn, Linh Nhi quả thật rất đau đớn, nhưng đều là bởi vì Linh Nhi yêu chàng! Nhưng hiện tại Linh Nhi dù sao đã có thể ở bên cạnh hầu hạ chàng, cho nên, Linh Nhi cũng đã hài lòng, tuy rằng tỷ tỷ đối Linh Nhi luôn không quá thân cận, nhưng Linh Nhi thật sự không có hận tỷ tỷ, Dạ, chàng nhất định phải tin tưởng Linh Nhi. . . .” Tử Dạ sắc mặt âm trầm không ngừng nhìn Diệp Linh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của nàng. Diệp Linh bị hắn nhìn chằm chằm có điểm không yên, đầu tự cúi thấp xuống bất an, không biết vì sao, Tử Dạ như vậy làm nàng sợ hãi, nàng phảng phất có một loại cảm giác bị hắn nhìn thấu nội tâm , nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có điểm khủng hoảng, người nam nhân trước mắt này, ngắn ngủn trong vòng mấy tháng, nàng rốt cuộc nhìn không thấu, sau khi hắn từ Hoa Sơn hồi cung, liền đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm, cũng làm nàng càng ngày càng cảm thấy bất an! Trong quá khứ, thời điểm nàng cùng hắn ở một chỗ, hắn sẽ đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, chưa bao giờ dùng ngữ khí lãnh đạm như thế cùng nàng nói chuyện, cho dù nàng cố tình gây sự, làm nũng, hắn cũng là ôn nhu dỗ nàng, an ủi nàng, mà bây giờ, hắn thay đổi, từ lần trước sau sự kiện nàng sảy thai, hắn liền đối với nàng lãnh đạm rất nhiều, mà bây giờ, so với quá khứ càng lãnh đạm hơn, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt! Nàng không cam lòng bị Tử Dạ đối đãi như thế, nhưng nàng lại không có biện pháp! Nàng muốn hắn sủng ái nàng như trước kia, nhưng lại nhận ra hiện tại nàng khó có thể tiếp cận hắn! Ngay tại thời điểm Diệp Linh càng ngày càng cảm thấy bất an, Tử Dạ bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười, hắn buông Diệp Linh ra, không nói một lời, xoay người bước khỏi thư phòng. Sau khi thân ảnh Tử Dạ biến mất khỏi thư phòng, sắc mặt Diệp Linh nháy mắt trở nên cực kì khó coi, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hung tợn đạp một cước vào bàn, sau đó mới căm giận rời đi. Ngự hoa viên, gốc cây mai ngập tràn sắc hoa, gió lạnh khẽ thổi qua tạo thành từng mảnh đóa hoa hồng nhạt , xoay quanh giữa không trung , thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết Tử Ảnh đi dưới gió lạnh, thân hình cô độc giữa những cánh hoa , khuôn mặt tuấn mỹ đượm vẻ ưu thương, đôi mày kiếm khẽ nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp. Hắn bỗng nhiên dừng bước, bên môi lộ ra một chút cười khổ, hiện tại Lạc cung đã bị thiêu cháy, lâu như vậy rồi, nhưng mỗi khi hắn đi tới nơi đây vẫn bất tri bất giác dừng bước. Nhìn khắp bầu trời đầy cánh hoa mai, hắn nhịn không được nhớ lại tình cảnh lần đó cùng nàng lần đầu gặp nhau, thần thái nàng nhã nhặn lịch sự , cùng ánh mắt ưu thương lạnh nhạt, này đó, cũng đã thật sâu in dấu vào trong lòng hắn, rốt cuộc không thể nào quên. Hắn khẽ lắc đầu, cảm giác mình thật sự ngu ngốc, một người rõ ràng đã không còn tồn tại nữa, hắn vì sao còn nhớ mãi không quên như vậy? Hắn lại cười chua xót, tiếp tục hướng về trước, mới đi được hai bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, thân mình khẽ run lên, bởi hắn nghe thấy tiếng cười quen thuộc! Thân thể hắn cứng ngắc , nín thở cẩn thận nghe, đúng vậy! Là thanh âm của nàng! Thanh âm quen thuộc này, đúng là từ vách tường bên kia Dạ vân điện truyền tới! Là nàng sao? Có phải hay không chính là nàng? Tử Ảnh cảm thấy trong lòng mừng rỡ, hắn cơ hồ không cần suy nghĩ, chân nhẹ nhàng nhảy trên mặt đất một chút, liền đi vào nơi đó. Ở trong vườn hoa hậu viện hẻo lánh của Dạ Vân điện, dưới tàng cây nở đầy hoa mai, một thân ảnh quen thuộc nhỏ nhắn đang nhẹ ngắt lấy hoa mai trên cây, mà bên cạnh bóng hình xinh đẹp này là một tiểu cung nữ đứng mặc lục y, chủ tớ hai người ý cười đầy mặt, đang chuyên tâm hái cánh hoa mai. Là nàng! Tử Ảnh thân hình đứng yên bất động tại chỗ, nhìn nữ nhân nhiều tháng qua chính mình tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ, nội tâm hắn dâng lên một trận kích động, hắn thật sự rất muốn tiến lên đem nàng ôm vào lòng, nói cho nàng biết, hắn nhớ nàng đến cỡ nào! Trên thực tế, hắn quả thật đã làm như vậy, hắn cực kỳ nhanh đi đến bên cạnh Diệp Lạc, châm rãi ôm nàng vào lòng, hai tay run nhè nhẹ, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng của mình! Diệp Lạc chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, nàng đã lọt vào một vòng tay ấm áp! Thanh nhi hô lên kinh hãi, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên mừng rỡ, con ngươi đen lộ rõ vẻ thâm tình. Tử Ảnh vùi đầu thật sâu vào mái tóc đen mượt của Diệp Lạc, ngửi hương thơm quen thuộc, hắn cơ hồ kích động nói không nên lời , hắn không dám, hắn thậm chí ngay cả động cũng không dám động, hắn đang sợ, hắn sợ đây là một giấc mộng! Hắn sợ hãi, tỉnh mộng, hắn sẽ không thấy được nàng! Nhưng bây giờ, nàng đang ngay tại trong ngực hắn, thân thể vẫn mềm mại như vậy, đích thực đây là sự thật, nếu đây là một giấc mộng, như vậy, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại! Cho dù là mộng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là đủ rồi! Quản chi là Địa Ngục vạn kiếp bất phục, có nàng ở bên cạnh hắn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.