Đêm khuya, tuyết trên bầu trời vẫn đang rơi xuống như là lông ngỗng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, phát ra từng đợt thanh âm làm rợn tóc gáy, càng vào đêm, tuyết càng rơi xuống nhiều, nhiệt độ lại càng khắc nghiệt, thế gian vạn vật giống như đã bị đông cứng, chỉ có thể không tiếng động ở trong gió rét run.
Ở một tòa nhà trong cung điện, lấp ló một ngọn đèn, từ xa nhìn lại, có vẻ cô độc.
Thời tiết rét lạnh, sau khi trời tối, bên ngoài đã nhìn không rõ thân ảnh cung nhân, trong hoàng cung rộng lớn, so với ngày thường có vẻ tiêu điều cùng yên tĩnh hơn.
Trong ngự hoa viên, một thân ảnh từ xa đi tới, dưới ánh sáng mờ nhạt bởi tuyết, có thể thấy được người đến là một vị thiếu niên trên người mặc áo choàng bạch y, thiếu niên thần sắc lạc tịch, hướng vườn hoa trong đình đi đến.
Thiếu niên đi vào đình, đem áo choàng trên người cởi xuống, hơi dùng sức giũ áo choàng cho bông tuyết rơi xuống, sau đó xoay đầu, hướng nhìn về phía Dạ Vân điện cách đó không xa, dưới ánh sáng của tuyết, rõ ràng có thể thấy rõ, người vừa tới dung mạo tuấn mỹ vô cùng, đúng là Ứng Vương Tử Ảnh.
Tử Ảnh lặng yên nhìn Dạ Vân điện cách đó không xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tịch mịch cùng ưu thương, hắn theo bản năng vươn tay ra, khẽ vuốt khối tượng bạch ngọc trong đình rét lạnh đến xương kia cảm giác thực lạnh lẽo, nhưng con ngươi đen của hắn lại bất giác nhẹ nhàng nhắm lại, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-that-sung/1240170/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.