Chương trước
Chương sau
Tiền viện Lạc cung, Diệp Lạc lặng yên đứng trên nền tuyết đã rơi thật dầy trên đất, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Trên bầu trời, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay xuống dưới mái tóc đen bóng của nàng, từ xa nhìn lại, giống như một bức họa hoàn mỹ.

Chỉ chớp mắt, đã đến mùa đông, bây giờ cách ngày Diệp Lạc tiến cung, đã hơn nửa năm rồi, từ ngày đó trong đêm khuya, sau khi Tử Dạ rời đi, vẫn chưa có tới Lạc cung, mà gần đây, trong cung tình thế lại càng ngày càng ác liệt, theo lời 1 số cung nhân thì đến bây giờ Tử Dạ cùng Ứng Vương Tử Ảnh đã như thủy hỏa bất dung.

Hiện tại trong triều tình thế không lạc quan, là vì thời gian trước, hoàng thượng thân thể luôn khỏe mạnh lại đột nhiên ngã bệnh, hiện tại hoàng thượng dưỡng bệnh, trong triều sự việc lớn nhỏ giao trên người Tử Dạ, nhưng cũng bởi vì việc này, mà bị hoàng hậu cùng Thừa tướng Tư Mã Văn gây nhiều khó dễ.

Mà đại thần trong triều thấy tình thế không ổn, cũng đều phân làm hai phái đối lập, phái đứng đầu theo phe Ứng Vương gia do Tư Mã văn lãnh đạo, nay phần lớn là một ít cựu thần trong triều tương đối bảo thủ đổi thành nhất phái, là ủng hộ Tử Dạ, mặc dù vậy nhưng vài vị đại thần trung tâm vẫn bị hại. Mấy ngày nay tới giờ, đại thần ủng hộ Tử Dạ đã có hai người bị hại.

Diệp Lạc mặc dù biết trong triều tình thế đối Tử Dạ bất lợi, nhưng là, nàng lại không giúp được hắn, bởi vì, chuyện trong triều, chỉ có thể dựa vào chính hắn, mà nàng lại chỉ có thể âm thầm đề phòng hoàng hậu hướng hắn hạ độc thủ.

Ngay tại hơn một tháng trước, hoàng hậu Long Ngữ Lan bỗng nhiên gọi nàng nói chuyện, ngữ khí cảnh cáo nàng không cần vọng tưởng lợi dụng Ứng Vương, cũng muốn nàng hứa hẹn, không được gặp Ứng Vương, nếu không, sẽ không tiếc hết thảy giết nàng, cho dù nàng hiện tại thân là Thái Tử Phi.

Nàng đối với cảnh cáo của Long Ngữ Lan cũng không để ở trong lòng, nàng lo lắng là hiện tại hoàng thượng đang an nguy, bởi vì, Long Ngữ Lan nếu dám cảnh cáo nàng, nhất định là có quyết tâm đoạt vị, hơn nữa, đã chuẩn bị chu toàn.

Quả nhiên, lo lắng của nàng thành sự thật, nàng còn không kịp làm gì, hoàng thượng liền đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi, may mắn hoàng thượng sớm có chuẩn bị, khi người ngã bệnh đã phân phó một vị đại thần, tuyên bố Tử Dạ tạm thời xử lý mọi việc trong triều.

Việc này hiển nhiên Long Ngữ Lan cũng không dự đoán được, nhưng là, cứ như vậy, sinh mệnh Tử Dạ sẽ nhận lấy uy hiếp trước nay chưa từng có.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, may mà, hiện tại Tử Dạ vừa mới đứng ra xử lý mọi việc trong triều không lâu, cũng không có cơ hội xuất cung, mà Long Ngữ Lan cùng Tư Mã văn muốn xuống tay, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng Long Ngữ Lan trước mắt quyền thế ngập trời, bất quá, bởi vì trong cung có phần đông Ngự Lâm quân, cho nên hắn cũng không dám manh động.

Hiện tại, đã là mùa đông, thời tiết rét lạnh gay gắt, ngày hôm qua, vừa mới rơi một trận tuyết lớn, đem toàn bộ hoàng cung đều bao trùm một mảnh tuyết trắng, lúc này trong cung đã mang 1 cảnh đẹp khác lạ.

Đáng tiếc, Diệp Lạc tâm sự nặng nề, cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Phía sau, truyền đến tiếng bước chân, Thanh nhi cầm trên tay áo choàng dày, đạp trên tuyết thật dầy cung nhân còn không kịp dọn dẹp, bộ pháp nhẹ nhàng đi đến phía sau Diệp Lạc, vì nàng nhẹ nhàng phủ thêm, hơi hơi nhíu nhíu mày, nói” Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, vẫn là quay về trong tẩm cung đi thôi?”

Diệp Lạc quay đầu đối với nàng mỉm cười, nói

” Không sao, Thanh nhi, chúng ta bao lâu không có ngắm tuyết rơi như vậy?”

Thanh nhi dậm chân, có chút bất mãn liếc Diệp Lạc một cái, trong miệng lầu bầu nói

” Tiểu thư! Đến lúc nào rồi, người còn có tâm xem cảnh tuyết?”

Diệp Lạc có điểm nghi ngờ nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, cười nói

“Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra, để cho Thanh nhi của ta tức giận?”

Thanh nhi bực bội hướng nhìn về phía Lưu Vân các, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, nói

” Tiểu thư, người không biết Linh sườn phi kia nhiều lần năn nỉ, hiện tại băng thiên tuyết địa, lại muốn thái tử gia bồi nàng lên núi cầu con cầu phúc, hiện tại xin được, nàng cảm thấy trong Lưu Vân các nhân thủ không đủ, đem toàn bộ người trong Lạc cung điều ra bên đó! Biến nơi này hiện tại bông tuyết đầy đất không có người quét tước! Hừ! Bất quá chỉ là một Sườn phi? Ở đâu lại cao giá như vậy chứ? Nô tỳ chính là không quen nhìn bộ dạng được nuông chiều của nàng!”

“Cái gì?” Diệp Lạc hơi kinh hãi, vội vàng hỏi

“Thái tử đã đáp ứng bồi nàng xuất cung?”

Thanh nhi không chú ý tới biểu hiện khác thường của Diệp Lạc, tiếp tục nói

“Cũng không phải sao? Lúc này hẳn là nàng đang ở trong Lưu Vân các chuẩn bị! Thái tử gia chính là bị bề ngoài của nàng đánh lừa, lòng dạ rắn rết độc ác của nàng giấu ở trong lòng kia cơ!”

Thanh nhi đối Diệp Linh sớm có bất mãn, lúc này lại nhịn không được tuôn những lời lẽ cay độc ra.

Diệp Lạc giận tái mặt, nàng trầm tư một chút, sau đó đối Thanh nhi phân phó

“Thanh nhi, ngươi mau đưa tin tức Tử Dạ sắp sửa xuất cung cho hộ vệ truyền đi, ta đi ngăn cản hắn, hi vọng còn có thể tới kịp!”

Nói xong, Diệp Lạc không hề để ý tới vẻ mặt kinh ngạc Thanh nhi, vội vàng hướng Lưu Vân các đi đến.

Trong Lưu Vân các, một ít cung nữ thái giám đang bận rộn chuẩn bị một ít đồ đạc, thấy Diệp Lạc đến, trên mặt đều lộ ra một tia tò mò.

Diệp Lạc thuận miệng gọi lại một cung nữ dáng vẻ đang vội vàng, hỏi

“Thái tử gia có ở trong này không?”

Cung nữ kia cung kính trả lời

“Bẩm Thái Tử Phi, thái tử gia lúc này đang cùng Linh sườn phi ở tẩm cung, nô tỳ sẽ đến thông báo.”

Nói xong, cung nữ kia liền xoay người hướng tẩm cung đi đến.

Qua không lâu, cung nữ kia vẻ mặt bất an thẳng bước đi ra, nàng vẻ mặt áy náy đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói

“Thái Tử Phi, thái tử gia nói hiện tại không muốn gặp người.”

Nói xong, cung nữ kia có điểm sợ hãi cúi đầu, hai tay bất an chà xát lên nhau.

Diệp Lạc sắc mặt không thay đổi trầm mặc một lát, bỗng nhiên mỉm cười, đối cung nữ kia nói

” Không có việc gì, nếu thái tử gia không rảnh, ngươi trở về nói cho thái tử gia, rằng bổn cung có chuyện rất trọng yếu tìm chàng, chàng cần phải đến Lạc cung một chuyến!”

Cung nữ kia nghe xong lời Diệp Lạc nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói:” Dạ!”

Nói xong hướng Diệp Lạc vội vàng cúi đầu, lại hướng phía lúc đầu đi đến.

Diệp Lạc nhìn thân ảnh cung nữ kia biến mất ở nơi khúc quanh, thế này mới thở dài một hơi, lặng yên xoay người hướng Lạc cung đi đến.

Bất kể như thế nào, chỉ hy vọng Tử Dạ có thể nghe lời nàng một lần, thay đổi chủ ý không xuất cung, nếu không, lúc này đây xuất cung, hoàng hậu cùng Tư Mã Văn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội ám sát hắn! Trong cung tuy rằng cũng không an toàn, bất quá, dù sao còn có Ngự Lâm quân, nếu là ở ngoài cung, bên người lại dẫn theo Diệp Linh không biết võ công, chỉ sợ hội chẳng phải dễ dàng đối phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.