Lục Ly đứng hầu bêncạnh tôi, mí mắt hạ thấp, điệu bộ rất thành kính, hai tay chắp lại,không biết đang cầu xin điều gì. Tôi nghiêng tai cố lắng nghe nhưng chỉnghe thấy mấy từ “mong Bồ Tát phù hộ”, không nén được, khẽ hỏi: “Ngươiđang xin Bồ Tát cái gì thế?”.
Lục Ly mở to mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Con xin Bồ Tát phùhộ, để cho Giang thị bệnh liệt giường!”.
Tôi thất kinh, đưa mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly nhìn tôi vẻ đắc ý, sau đó nghiêm mặt, cúi đầu xuống tiếp tục thành kính cầu xin…
Nha đầu này! Tôi, tôi… tôi không biết phải nói gì.
Nội thị được Hoàng hậu cử đi xem tình hình đã quay trở về, bẩm báo vớiHoàng hậu và Thái hậu: “Triệu vương không nguy hiểm đến tính mạng, cóđiều bị gãy cánh tay và chân…”.
Tôi nghe mà không khỏi hoảng sợ.Cùng là ngã ngựa, sao Giang thị lại không may như vậy? Chẳng lẽ là vìngười cô ta ít thịt hơn tôi?
Tôi lại nghe thấy Hoàng hậu hỏi: “Đã tìm ra nguyên nhân ngã ngựa rồi chứ?”.
Nội thị đáp: “Đã tra ra rồi ạ, không hiểu sao yên ngựa bị ai đó đặt kimsắt, khi Triệu vương phi cúi người xuống đánh bóng thì chiếc kim ấy đâmvào mình ngựa, khiến nó hoảng sợ hất Triệu vương phi xuống”.
Tôinghe vậy càng kinh ngạc, nói như vậy là có người đã cố ý hại Giang thị?Nhưng sao cô ta sớm không ngã, muộn không ngã mà lại nhằm đúng lúc tôivừa ngã xong mới ngã lăn ra đấy?
Mẹ kiếp, rốt cục là đứa chết tiệt nào đã hại tôi?
Hoàng hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-thang-chuc-ky/204119/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.