Tề Thịnh dường nhưkiên quyết buộc tôi phải sinh đứa bé ấy nên ngày nào cũng sai Tống thái y đến bắt mạch, còn sai hai ma ma đến để chăm lo việc ăn uống cho tôinữa.
Tôi vô cùng căm ghét những phụ nữ trung niên đang ở độ tuổitiền mãn kinh có khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị ấy, càng không cầnnói đến chuyện mỗi lần nhìn thấy họ tôi lại nghĩ tới cảnh không lâu sautôi sẽ phải sinh con. Tôi trực tiếp sai Lục Ly trả những người đó lại,không ngờ, Lục Ly và Tả Ý mỗi người ôm một bên chân tôi, khóc lóc:“Nương nương, hãy coi như nương nương xót thương bọn nô tì, nương nươngđừng như thế. Người Hoàng thượng sai đến, sao nói trả về là trả vềđược!”.
Bị hai người đó giữ chặt lấy, tôi không sao cử động được, vì thế lại càng thấy bực dọc. Đẻ con chứ có phải là táo bón, cố gắngchịu một chút rồi qua đâu, phải cần đến lực hấp dẫn mạnh đến cỡ nào thìmới sinh ra được một đứa trẻ lớn như vậy! Càng nghĩ tôi lại càng thấysợ.
Tôi cứ ở trong tâm trạng ấy cho đến Tết Đoan ngọ, khi cáibụng của tôi đã nổi rõ thì việc canh chừng của Tề Thịnh với tôi mới lơilỏng đi một chút. Và thế là tôi lại gặp Nhà xí huynh trong trận bóng mỗi năm một lần. Chỉ có điều hai người chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa, hơn nữa lại trước đám đông nên chẳng thể nào mà liếc mắt đưa “tình” chonhau được.
Năm nay Tề Thịnh ngồi trên cao chủ trì cuộc thi đấu,vì không có sự tham gia của anh ta nên bộ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-thang-chuc-ky/1296891/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.