Sáng hôm sau, Triệu Dạ Thành tỉnh lại cảm thấy trong cơ thể của mình vô cùng thoải mái, chất độc đã hoàn toàn được giải, chàng ngồi dậy muốn đi tìm Lạc Tuyết Y thì đã nhìn thấy nàng bước vào: “Chàng tỉnh rồi sao? Chàng thấy trong người như thế nào?” “Rất tốt, đã rất lâu rồi ta mới có thể cảm nhận được cơ thể thoải mái đến như vậy, đa tạ nàng.” Triệu Dạ Thành đứng dậy tiến đến ôm lấy Lạc Tuyết Y vào lòng, vốn dĩ chàng cứ tưởng sẽ không thể sống cùng nàng đến răng long đầu bạc bây giờ thì có thể rồi, tâm trạng của chàng vui hơn bao giờ hết, trong lòng còn cảm động vì những gì mà nàng đã làm, cuộc đời này Triệu Dạ Thành đã mãn nguyện lắm rồi, không còn gì phải hối tiếc. Đột nhiên, Lạc Tuyết Y cau mày vội đẩy Triệu Dạ Thành ra xoay người chạy đi, chàng ngơ ngác rồi đuổi theo vừa chạy ra đến cửa Lạc Tuyết Y không thể nhịn được nữa phun ra một ngụm máu đen, đúng lúc ấy bọn người Linh Linh, Tiêu Từ cùng Lệ Nhan và Lãnh Cố Hiên đến thấy nàng thổ huyết ai nấy đều một phen hoảng hốt, cả kinh: “Tiểu thư/Y nhi/Tuyết Y tỷ tỷ/ thái tử phi!” Tất cả mọi người đồng thanh gọi nàng. Triệu Dạ Thành vội chạy đến đỡ lấy cơ thể của Lạc Tuyết Y, vẻ mặt đầy hốt hoảng, lo lắng: “Tuyết Y! Nàng làm sao vậy? Sao nàng lại đột nhiên thổ huyết? Máu còn đen như vậy.” Sắc mặt của Lạc Tuyết Y đã trắng cắt không còn giọt máu, nàng lấy lại thăng bằng, cố đứng vững khẽ lắc đầu cất tiếng, giọng nói trở nên yếu ớt hơn hẳn: “Ta không sao, chàng không cần quá lo lắng.” Thạch Tú Ngọc từ xa bước đến thấy dáng vẻ đấy của Lạc Tuyết Y liền nhếch môi cười đắc ý, độc ác, biết nàng đã dẫn toàn bộ chất độc sang cơ thể của mình rồi, nàng ta cảm thấy vui vô cùng, thu lại vẻ mặt vui mừng, đắc ý ấy nàng ta bày ra bộ mặt lo lắng chạy đến dìu lấy tay của Lạc Tuyết Y lên tiếng: “Tuyết Y tỷ! Tỷ không sao chứ? Tại sao chất độc trong người của tỷ lại phát tán nhanh như vậy?” “Chất độc? Thạch Tú Ngọc! Cô nói vậy là sao? Chất độc gì chứ? Tuyết Y, nàng ấy trúng độc gì?” Triệu Dạ Thành trợn mắt sửng sốt, đôi mày nhíu chặt lại hỏi Thạch Tú Ngọc. Những người khác cũng đồng loạt hướng mắt về phía Thạch Tú Ngọc, Lạc Tuyết Y ôm ngực gương mặt càng lúc càng khó coi, nàng nắm chặt tay Thạch Tú Ngọc lắc đầu không muốn nàng ta nói ra, Thạch Tú Ngọc giả vờ khóc lóc, nghẹn ngào nói: “Tỷ còn muốn giấu họ đến khi nào chứ? Thái tử điện hạ! Ngài có biết thuốc dẫn mà Tuyết Y tỷ tỷ nói là gì không? Đó chính là phải có một cô nương biết võ công sau khi người trúng độc uống thuốc giải thì vận công truyền hết chất độc ấy sang người cô nương đó, nói một cách dễ hiểu tỷ ấy đã chuyển hết độc trên người của ngài sang người của tỷ ấy, bây giờ thời gian của tỷ không còn bao lâu nữa.” Triệu Dạ Thành vừa nghe xong thấy chết đứng ngay tại chỗ, mắt mở to nhìn Lạc Tuyết Y, Lệ Nhan há hốc miệng lắc đầu không tin, nàng muốn chính miệng Lạc Tuyết Y nói cho nàng biết, nàng không tin: “Tuyết Y tỷ tỷ! Tỷ hãy nói cho muội biết đây không phải là sự thật đi, tỷ hãy nói gì đi.” “Tuyết Y! Ly trà tối qua nàng đưa cho ta có vấn đề đúng không? Nàng đã bỏ thuốc mê vào trong trà để ta uống vì nàng biết nếu như ta phát hiện nàng lấy thân mình làm thuốc dẫn dẫn độc vào người nàng ta nhất định sẽ không đồng ý, sẽ ngăn cản, ta nói vậy có đúng không?” Hai bàn tay Triệu Dạ Thành siết chặt lại, trong lòng khó chịu, đau đớn vô cùng, tại sao tối qua chàng lại không nhạy bén phát hiện ra chứ? Nếu như chàng phát hiện thì có lẽ bây giờ nàng đã không phải trúng độc như thế. “Phải, tất cả những gì chàng nói đều đúng.” Lạc Tuyết Y gật đầu thừa nhận, cơ thể nàng bỗng trở nên nhộn nhào cả lên, nàng lại tiếp tục phun ra máu độc, cơ thể đã sắp không đứng vững được nữa rồi. “Tuyết Y/ Y nhi/ Tiểu thư!” Triệu Dạ Thành cùng mọi người lớn tiếng gọi nàng, bọn người Lộ Lộ đã bật khóc nức nở, tự trách bản thân đã không chăm sóc tốt cho Lạc Tuyết Y, đáng lẽ ra bọn họ phải chú ý hơn, bọn họ tình nguyện hy sinh làm thuốc dẫn dẫn độc vào người. Triệu Dạ Thành thấy Lạc Tuyết Y như thế thì đau đến tê tâm phế liệt, tim như có ai đó bóp chặt lại, đôi mắt chàng đã đỏ lên, đau lòng hỏi: “Còn bao lâu nữa? Thời gian của nàng còn bao nhiêu nữa?” “Chưa đến hai ngày...” Lạc Tuyết Y yếu ớt đáp lại rồi ngất lịm đi. Chàng đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Lạc Tuyết Y bế nàng lên quay trở về phòng, Hạ Châu luống cuống, vừa khóc vừa nói: “Ta…ta đi đến Hoa Linh Sơn tìm chủ thượng, chắc chắn người sẽ có cách cứu tiểu thư.” Dứt câu, Hạ Châu đã chạy đi mất. Tin tức Lạc Tuyết Y bị trúng độc đã nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu và các hoàng tử vội vàng đi đến thăm, hỏi rõ mọi chuyện. Hoa Linh Sơn Hạ Châu đến nơi thì trời đã tối, các đệ tử thấy Hạ Châu trở về với vẻ mặt trắng bệch, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống thì kinh ngạc, vội vàng chạy đến hỏi: “Hạ Châu! Ngươi làm sao vậy? Sao lại đến đây giờ này?” “Chủ thượng! Nô tỳ muốn gặp chủ thượng, tiểu thư…tiểu thư đang gặp nguy hiểm.” Hạ Châu ngã khụy xuống vì mệt, đói, nàng đã đi không ngừng nghỉ đến có thể đến đây một cách nhanh nhất. “Ngươi mới vừa nói cái gì? Y nhi đang gặp nguy hiểm? Ngươi nói vậy là sao?” Hàn Lam Mặc một thân bạch y bước ra, bước chân nhanh hơn tiến đến Hạ Châu, đôi mày cau chặt lại, ngữ điệu điểm lạnh hỏi. “Chủ thượng! Tiểu thư…tiểu thư lấy thân mình làm thuốc dẫn dẫn toàn bộ độc Cửu Phong Tán từ người của thái tử sang người của mình, bây giờ tiểu thư đang rất nguy kịch e là không thể sống quá hai ngày. Chủ thượng! Cầu xin người hãy cứu tiểu thư, cầu xin người hãy đến hoàng cung cứu tiểu thư.” Hạ Châu dập đầu cầu xin khẩn thiết, bây giờ hy vọng của nàng và mọi người chỉ còn có Hàn Lam Mặc mà thôi. “Thuốc dẫn? Y nhi biết cách giải từ khi nào chứ? Bá Nam! Chẳng phải con nói Y nhi hoàn toàn không biết cách giải sao?” Hàn Lam Mặc cả kinh, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, xoay đầu nhìn Mộ Bá Nam với cặp mắt sắc bén, giọng điệu chất vấn, hỏi tội. Mộ Bá Nam quỳ xuống bàng hoang, chính hắn cũng không biết lý do tại sao, rõ ràng hắn đã xác nhận Lạc Tuyết Y không hề biết cách giải nên mới quay về báo: “Sư phụ! Đệ tử không biết, rõ ràng đệ tử đã xác nhận kĩ mới quay về báo cho người, đệ tử có tội xin sư phụ trách phạt.” “Phạt tất nhiên sẽ phạt nhưng không phải là bây giờ.”Hàn Lam Mặc lạnh giọng nói, tiếng nói vừa dứt y đã nhanh chóng rời khỏi Hoa Linh Sơn đến hoàng cung. Mộ Bá Nam cùng một số đệ tử và Hạ Châu vội vã đuổi theo Hàn Lam Mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]