Người lớn bàn luận với nhau bên kia, bên này bọn nhỏ cũng bắt đầu tán dóc.
“Ta thích ăn đồ ngon, ngươi thích gì?” Thập Lang là một kẻ khoái đi kết bạn, hắn vô cùng nhiệt tình bảo nha hoàn đem đồ ăn ngon đến chiêu đãi Vinh Nhị.
“Ta thích đọc sách.” Vinh Nhị có chút khinh thường liếc nhìn An Thập Lang, lần đầu tiên hắn thấy có người đĩnh đạc khoe thói tham ăn của mình như thế.
“Ta thích xuống phòng bếp nấu ăn.” Thập Nhất Nương cũng vực lại tinh thần, tiến đến tiếp đãi Vinh Nhị, nàng là một đứa bé ngoan, cũng không thể đem bi thương vì ca ca đi xa phát tiết lên người khác.
Cả hai kẻ này đều chả có yêu thích gì hay ho đặc biệt, Vinh Nhị hừ một cái, nói, “Ta thích đọc sách, tương lai ta muốn làm quan lớn, Phụ tướng là lý tưởng của ta. Hiện giờ ta đã xem hết một nửa sách trong thư viện ở nhà rồi, vài năm nữa ta sẽ đi thi đồng sinh (1),sau đó là tú tài, cử nhân......”
(1) Đồng sinh: Là danh hiệu mà thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.
Thập Nhất Nương bội phục, rõ ràng là một học bá (1),hóa ra Vinh Nhị béo đích thị là một tên thuộc dòng nâng cấp nha.
(1) Học bá: Ngôn ngữ mạng thông dụng của Trung Quốc, ‘bá’ trong từ ‘bá đạo’, ‘học’ là học hành, ý chỉ những người ra sức học tập, cày như trâu.
“Vậy ngày nào ngươi cũng đọc sách vất vả như thế, nhất định là phải ăn rất nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ đúng không? Ngươi thích ăn gì nhất?”
“Oản đậu hoàng, không đúng......” Vinh Nhị tức nổ phổi, chẳng lẽ bọn họ không thể vì lý tưởng rộng lớn của hắn mà càng thêm sùng bái sao, sao tự nhiên đề tài lại vèo một phát chuyển sang vấn đề thức ăn như thế chứ, “Ta không hề thích ăn, ta thích đọc sách nhất......”
Thập Nhất Nương ở một bên vui sướng đâm thọt, “Vậy ngươi nhất định là không thể nào so được với Thập Lang ca của ta, Thập Lang ca có phúc khí hơn ngươi nhiều.”
Vinh Nhị giật mình, lòng hiếu thắng nổi lên, “Thập Lang ca nhà ngươi cũng đọc sách à?”
Biết rõ ý trêu ghẹo của muội muội, Thập Lang đi đến bên cạnh Vinh Nhị, ưỡn ngực, “Ý muội muội ta muốn nói là, ta béo hơn ngươi, so về cân nặng thì ta thắng!”
Mợ nó, ai thèm so thể trọng với ngươi chứ! Vinh Nhị chưa bao giờ ăn nói thô tục, giờ khắc này cũng thầm nghĩ đủ loại câu thô tục, hết câu này đến câu khác. Hơn nữa, hắn chỉ hơi béo tí tẹo thôi có biết không? Cũng không xem cho kỹ, hiện giờ hắn đang mặc đồ dày cộm như gấu thôi, ai mà biết trời Tây bắc kỳ quái như vậy, sáng sớm tối muộn gì đó đều lạnh gần chết, rõ ràng là mùa xuân mà chả khác gì mùa đông. Chẳng qua là do mấy hôm trước hắn bị phong hàn, giờ phải mặc một đống đồ nên mới có vẻ mập mạp như thế, biết chưa?
Mấy người lớn bên này vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe xem mấy đứa nhỏ nói gì, nghe xong thì mặt ai nấy đều biến xanh. Tay Tôn thị lại ngứa ngáy, heo con, lần đầu tiên gặp mặt, ít ra ngươi cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho mẹ ngươi chứ. Lúc này bà thật sự không dám nhìn tới mặt Vinh Phượng thị, ha ha, con mình chỉ có mỗi chữ ăn trong đầu lại đi nói chuyện với đứa con thích xem sách có lý tưởng là làm quan của nhà người ta……
Vinh Phượng thị lại hết sức vui sướng, “I da, đứa nhỏ của quý phủ thật sự là hồn nhiên đáng yêu, tốt hơn nhiều so với thằng Nhị Lang cả người toàn mùi văn thơ thối hoắc nhà chúng ta. Thập Lang, Thập Nhất Nương, làm phiền các con chơi chung với Nhị Lang nhiều một chút, ta cũng không cầu gì khác, chỉ cần có được một nửa hoạt bát đáng yêu như các con là được.” Vinh Nhị Lang bị mẹ chồng của bà nuôi thành một thân toàn mùi cổ hủ chua loét, ngoại trừ [chi, hồ, giả, dã] thì cái giống gì cũng không biết, khiến bà thật lo lắng. Nếu có thể học theo Thập Lang thì thật sự không còn gì tốt hơn……
Không thèm để ý là tốt rồi, Phương thị cười, nhìn nhìn hai huynh muội đang hăng hái muốn thảo luận đồ ăn gì ngon với Vinh Nhị, không phải bà muốn nói gì, nhưng phàm là người dính vào đứa nhỏ nhà bà thì hơn phân nửa là sẽ bị lây nhiễm tính xấu gì đó, ví dụ như hay làm trò mèo ngu ngốc……
“Khụ, Thập Lang, Thập Nhất Nương, hai con đi chơi với Vinh gia Nhị Lang ca đi.”
Thập Lang béo từ trong dĩa điểm tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chơi gì cũng được sao? Vinh Nhị ca, có muốn chơi trò diều hâu bắt gà con với bọn ta không? Ừ, không thì chơi với heo cũng được, hoặc là nhảy điệu thỏ.”
Muốn chơi với heo? Nhảy điệu thỏ? Chân mày Vinh Nhị Lang cau lại, thật không ngờ một đời anh hùng vang dội như An nguyên soái lại sinh ra một đứa cháu ăn chơi trác táng như thế. Vinh Nhị Lang cố gắng giấu diếm vẻ khinh bỉ chực trào, nghiêm chỉnh nói: “Không biết thư phòng của quý phủ ở đâu, ta có thể mượn một ít sách hay không, chúng ta cùng nhau đọc……”
“Đọc sách? Giờ cũng sắp đến bữa tối rồi còn gì.”
“Người hiếu học thật sự là người không lãng phí dù chỉ một khắc thời gian.” Vinh Nhị nghiêm túc nói, “Nếu có thể lợi dụng luôn cả thời gian ăn cơm thì quá tốt luôn, chỉ tiếc là không hợp lễ nghi.”
Hai huynh muội ngơ ngác nhìn nhau, Thập Nhất Nương vắt hết óc ca ngợi, “Vinh Nhị ca thích đọc sách thế cơ à, thậm chí đọc đến không thèm ăn cơm, thật đúng là nhân tài rường cột của nước nhà.”
Vẻ mặt của Vinh Nhị béo khiêm tốn, “Đâu có, bây giờ ta còn chưa xứng được gọi như vậy.” Ngụ ý, tương lai hắn nhất định là rường cột nước nhà.
Quá tự kỷ! Thập Nhất Nương không nói nổi gì nữa, quả nhiên, không phải mấy người béo ai cũng đều đáng yêu giống Thập Lang ca của nàng, nàng cấp tốc đưa mắt ném sang cho Thập Lang.
Tiết tấu này thật sự là khó theo quá đi, tiểu trắng mập cố gắng nghĩ ra câu gì đó để ca ngợi, sau đó hỏi: “Không biết ngoại trừ đọc sách ra thì Vinh Nhị ca có sở thích gì khác không? Ví dụ như đánh đàn vẽ tranh gì đó......” Đối với học bá, những đề tài mà chúng ta muốn nói tới nhất định phải cao nhã.
Vinh Nhị chính thái trưng ra khuôn mặt đáng yêu cứng như đá, “Đọc sách chính là sở thích lớn nhất của ta! Đánh đàn vẽ tranh gì đó chỉ là tài mọn. Người đọc sách chúng ta, trên phải vì triều đình quên thân, dưới phải vì nhân dân phục vụ, nếu không đọc sách nhiều thì tương lai sau này làm sao có thể trở thành rường cột nước nhà.”
Thập Nhất Nương cảm thấy đau đầu liếc nhìn Thập Langmột cái, nàng chán ghét nhất là học bá, đặc biệt là học báchỉ biết đọc sách. Thập Lang ca, giao cho huynh.
“Khụ, nói là nói như vậy, nhưng kết hợp làm việc với nghỉ ngơi cũng rất quan trọng.” Khuôn mặt béo trắng của Thập Lang cố rặn ra một nụ cười, “Giống như ta nè, mỗi lần ăn được đồ gì đó ngon ngon thì liền cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc, hiệu suất đọc sách cũng cao hơn.”
Mặt Vinh Nhị càng nghiêm túc hơn, “Thập Lang đệ đệ, đọc sách thiêng liêng như vậy, làm sao có thể đem đi so với đồ ăn chứ? Hơn nữa, Thập Lang đệ vậy mà lại còn thích chui vào trong phòng bếp. Lẽ ra ai cũng phải biết đạo lý ‘người quân tử nên tránh xa nhà bếp’ mới đúng. Huống chi, tương lai muốn làm quan thì hình tượng phải tốt, hình thể của Thập Lang đệ cũng đầy đặn quá độ rồi.”
Thập Nhất Nương thật sự nhịn không được, đôi mắt tròn tròn đen đen trừng hắn, “Ngươi cũng béo như thế đó, có biết không hả? Nếu muốn làm quan thì Vinh Nhị ca cũng phải giảm béo.”
“Hừ, ta chỉ hơi béo một tẹo mà thôi, chờ thêm vài năm nữa, vóc người sẽ gầy ngay.” Vinh Nhị béo ngẩng cao đầu nói, “Cha ta như vậy, đại ca của ta cũng là như vậy, nhà chúng ta không sinh ra người béo.”
Tiểu hài tử này thật khiến người ta ghét chết đi được. Thập Nhất Nương không hề khách khí nói với hắn, “Vinh Nhị béo, không, Vinh Nhị ca, ta dám khẳng định ngươi như vậy có lẽ làm được một viên quan nhỏ, nhưng vĩnh viễn cũng không thể đảm đương nổi chức Phụ tướng.”
Vinh Nhị nổi giận, ai là Vinh Nhị béo! Còn nữa, ai bảo hắn không đảm đương nổi chức Phụ tướng, đó chính là lý tưởng của hắn!
Thập Lang vội vàng giữ chặt muội muội đang bất bình vì hắn, “Vinh Nhị ca, Thập Nhất Nương vẫn còn là con nít mà. Ha ha, thật là, Thập Nhất Nương, cho dù muội tức giận thì cũng không thể nói toẹt ra như thế, biết không?”
Vinh Nhị Lang bị nghẹn đến không thốt nổi câu nào, lời của Thập Lang mới chính là giết người không thấy máu đó có biết không? Nhìn đôi huynh muội miệng lưỡi ác độc, Vinh Nhị hừ một tiếng, hắn đã không còn là tiểu hài tử, hắn khinh thường làm bạn với bọn họ.
M* kiếp, Thập Lang bị vạn tiễn xuyên tâm. Hắn bị ghét bỏ! Hắn hắn hắn...... có thể chém tên hỗn đản này không? Tiểu trắng mập bày tỏ thái độ chán ghét đối với tên tiểu mập mạp có diện mạo đẹp hơn hắn này, hừ, đã không có tiếng nói chung cùng nhau tác gẫu chuyện ăn uống thì chớ, lại còn độc mồm như thế, về sau hắn không bao giờ thèm để ý nữa!
“Muội muội, huynh đưa Vinh Nhị công tử đến thư phòng trước, lát nữa lại đến chơi với muội.”
Vinh Nhị nổi giận đùng đùng bỏ đi, đến tối vẫn là một bộ dạng không vui. Vinh Phượng thị ôn nhu tiến đến, vuốt đầu của hắn, Vinh Nhị quay đầu đi, “Mẹ, con không còn là tiểu hài tử.”
Vinh Phượng thị cười, kiên định tiếp tục sờ đầu của hắn, Vinh Nhị đảo tròn mắt, không động đậy nữa, mẹ hắn thích thì thôi cứ sờ đi.
Tuy rằng bị dạy đến biến thành cổ hủ, nhưng bản tính vẫn không xấu, Vinh Phượng thị cười hỏi, “Nhị Lang, con không vui à?”
Vinh Nhị rầu rĩ không vui, “Làm gì có, mẹ, vì sao chúng ta nhất định phải ở lại trong nhà An nguyên soái chứ?”
Vinh Phượng thị hiểu rõ, “Vì bị lời nói hôm nay của An Thập Nhất tiểu thư tổn thương, nên muốn rời khỏi đây sao?”
Vinh Nhị đỏ mặt, “Làm gì có, con chỉ là cảm thấy, Thập Lang hữu danh vô thực, một tên ăn chơi trác táng như vậy......”
“Nhị Lang!” Sắc mặt Vinh Phượng thị nghiêm lại, “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ vừa thấy một người lần đầu đã vội vàng rút ra kết luận. An Thập Lang có phải là tên ăn chơi trác táng hay không, con phải ở chung với hắn, biết rõ hành vi cử chỉ của hắn rồi thì mới có tư cách nói.”
Vinh Nhị không phục lắm, lại nghe thấy mẹ hắn không chút khách khí nói, “Còn nữa, mẹ cảm thấy Thập Nhất Nương nói rất đúng, nếu con cứ như thế này, thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành Phụ tướng được. An Thập Nhất Nương nói năng như thế là còn uyển chuyển đấy, mẹ cảm thấy cho dù là một viên quan nhỏ con cũng không làm nổi.”
Mặt Vinh Nhị sung huyết đỏ bừng, đôi mắt trợn to, bộ dáng sắp khóc. Vinh Phượng thị quyết tâm ngoan độc, nhi tử của bà bị mẹ chồng sủng đến vô thiên vô pháp rồi, nếu không sửa thì không kịp nữa. “Nhi tử An gia có tiếng là ưu tú, 16 năm trước An Tam gia chính là Trạng Nguyên, lại còn là Tam nguyên liên tiếp (1),từ trước đến nay Đại Hạ ta chỉ có ba Tam nguyên!”
(1) Tam nguyên liên tiếp: Gốc là ‘Liên trung Tam Nguyên’, ý chỉ những người thi đâu đậu đó, liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên trong các cuộc thi Hương, thi Hội, thi Đình.
Vinh Nhị cúi đầu, Vinh Phượng thị dịu bớt giọng, nói, “An Tam gia từ khi bị tật ở chân đến giờ, đều ở nhà dạy bảo nhi tử An gia. Ở thư viện, An Thập Lang nổi danh xuất sắc, con có tư cách gì mà bảo hắn là ăn chơi trác táng...... Chúng ta ở lại Trung Châu này, mẹ hy vọng con với An Thập Lang và Thập Nhất Nương chung sống hòa thuận, dùng hai mắt của con mà quan sát cho kỹ, rốt cuộc bọn họ là loại người thế nào.”
************************
Thập Nhất Nương cùng Thập Lang bị giáo huấn nửa ngày đều có chút ủ rũ, người tới là khách, nàng cũng hơi nặng lời quá rồi, nàng không nên cảm thấy không vui rồi mặc kệ cho bản thân mình phát cáu như thế. Thập Nhất Nương tự kiểm điểm nửa ngày trời.
Hai ngày này Thập Lang và Thập Nhất Nương đều hết sức trầm mặc, Thập Nhất Nương thường hay tới hỏi lộ trình của An Tam Lang, thời gian còn lại chỉ một mực đọc sách.
Bị lời nói của Vinh Nhị làm tổn thương rồi à? Nhưng bọn nhỏ nhà mình dây thần kinh thô, da dày thịt béo, không thể nào chỉ vì một chút việc nhỏ này mà thương cảm đâu nhỉ?
Vốn dĩ Thập Lang mỗi khi rảnh rỗi sẽ lập tức tót đến phòng bếp, khiến người ta đau đầu không thôi, nhưng hiện giờ hắn lại cực kỳ an phận thủ thường. Tôn thị cùng Phương thị lo lắng, hai đứa vẫn còn nhỏ mà, tiểu hài tử thì cần phải sống không sầu không lo, nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ.
Vinh Phượng thị mơ hồ cảm thấy hối hận, Vinh Nhị cũng vội vàng đến nhận lỗi, không ngờ hai huynh muội này lại là người chính trực đến thế, chỉ bởi vì nói nhỡ mà áy náy đến mức này.
Áy náy? Hai huynh muội liếc nhau, có chuyện này à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]