Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Nhược Giai​

An nguyên soái đã về đến Trung Châu, mang theo tước vị Quốc công vừa mới được phong, cùng với Vinh tuần phủ --- người được quang vinh nhậm chức ở Trung Châu. Đương nhiên con trai trưởng của ông cũng đến, sau này Trung Châu chính là nhà của bọn họ.

An nguyên soái cảm thấy Hoài vương, không, đương nhiệm hoàng đế quả thật là một kẻ gian xảo. Lúc đoạt chức vị thì tỉnh bơ phái Vinh tuần phủ đến Trung Châu, vì tránh cho An gia phản lại mà còn đặc biệt chọn bạn cố tri của An gia là Vinh tuần phủ, ngoài ra còn quẳng con mình về đây. Một là Tư Đồ Tinh La ở bên ngoài sẽ được an toàn, hai là để bày tỏ lòng thẳng thắn vô tư của mình.

Sau khi lên làm hoàng đế, vì muốn tỏ ý mình không phải là kẻ thỏ khôn chết xẻo thịt chó săn, còn đặc biệt phong ông làm Quốc công.

An nguyên soái không thể không thừa nhận, cho dù hoàng đế công khai đoạt binh quyền nhưng cũng không thể làm người ta chán ghét nổi. Dù sao cùng một hành vi, tỏ vẻ thiện cảm thì người ta vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Giờ thì An gia có thể yên tâm, cho dù hoàng đế hết sức xảo quyệt, nhưng ít nhất cũng rộng lượng, sẽ không suốt ngày nghĩ cách làm sao để giết thuộc hạ công cao hơn chủ. An nguyên soái cũng không muốn khi cả nhà mình đánh giặc Hồ, phải xài binh khí dỏm, ăn đồ mốc meo......

“Thập Nhất Nương, bé cưng, nhớ tổ phụ không?” Một đám người đứng đầy ngoài cửa nhưng An nguyên soái liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương ngoan ngoãn nói, “Cực kỳ nhớ tổ phụ. Tổ phụ gặp Hoàng thượng rồi à? Hoàng thượng có trách tổ phụ không?” Hiển nhiên là nàng còn nhớ chuyện trước đó An nguyên soái đến kinh thành trễ.

An nguyên soái cười tủm tỉm nói, “Hoàng thượng sẽ không vì mấy việc vặt đó mà trách mắng tổ phụ đâu. Với cả bây giờ tổ phụ là Anh quốc công rồi, sau này Thập Nhất Nương chính là cháu gái của Anh quốc công...... Ặc, Thập Nhất Nương con làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tổ phụ có thể làm Anh quốc công, tổ phụ thật vĩ đại......” Thập Nhất Nương cười gượng, Anh quốc công? Không biết có Pháp quốc công Mỹ quốc công không nữa?

An nguyên soái sờ sờ đầu nàng, thật sự rất muốn bế nàng như lúc trước, nhưng không được, Thập Nhất Nương không phải đứa bé bảy tuổi nữa, nếu bế lên sẽ không hợp lễ nghi. Mà Thập Nhất Nương có vẻ thấp hơn mấy đứa nhỏ bảy tuổi khác một cái đầu nha. An nguyên soái có chút chua xót nghĩ, nhất định là vì con bé mê man ba năm không lớn nổi, nên mới lùn hơn mấy đứa con nít cùng tuổi nhiều như vậy.

Thập Lang chen vào, An nguyên soái cau mày, “Thập Lang, con béo thêm nữa hả? Dạo này không chịu tập luyện à?”

Thập Lang lắc mạnh đầu, “Tổ phụ, ngày nào con cũng tập hết, không tin thì người cứ hỏi một chút xem, con chạy trốn không chậm hơn thị vệ trong nhà đâu.”

An nguyên soái mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn tiểu trắng mập, ông còn chưa thấy ai mập mạp mà trốn mau đâu. Thấy An Nhị gia gật đầu, ông mới yên lòng. Tuy mai mốt Thập Lang hơn phân nửa là đi làm quan văn, nhưng An gia bọn họ không thể cho ra kẻ nào tay trói gà không chặt được.

Tay trái ôm cháu trai, tay phải ôm cháu gái, An nguyên soái cười đến mức mắt đều híp lại.

An Nhị Lang với mấy ca ca khác đứng đằng sau buồn bực. Tổ phụ thật quá đáng, cứ chiếm Thập Nhất Nương miết, bọn họ còn chưa có nói chuyện được mấy câu với Thập Nhất Nương đâu.

Thập Nhất Nương líu la líu lo, miệng chưa từng ngừng lại, giống như một con chim sơn ca, “Tổ phụ, khi nào thì chúng ta đến kinh thành? Thập Lang ca nói, tâm nhãn của người kinh thành sâu lắm, thích nhất là gài bẫy hãm hại, có thật không?”

“Đến mùa thu chúng ta sẽ đi, năm nay chúng ta đón Tết ở kinh thành. Đừng lo là sẽ có người bắt nạt, hiện giờ tổ phụ là quốc công, ở kinh thành ngoại trừ công chúa, không ai dám chọc giận con đâu......” An nguyên soái cười tủm tỉm nói.

Thập Nhất Nương đặc biệt cao hứng, “Ý tổ phụ là con có thể ngang tàng tùy ý sao? Thập Lang ca còn đang lo cho con kìa, huynh ấy sợ con quá ngốc, sẽ bị người khác ức hiếp.”

An nguyên soái nhịn không được nở nụ cười, tiểu nha đầu này mềm lòng kinh khủng, vậy mà còn muốn ngang tàng?

“Được, Thập Nhất Nương muốn ngang thì cứ ngang, tổ phụ sẽ làm chỗ dựa cho con.”

An Nhị Lang cười, “Thập Nhất Nương, yên tâm, các ca ca cũng sẽ làm chỗ dựa cho muội.” Mấy đời An gia chỉ có một khuê nữ này, cực kỳ quý giá.

******************

Thập Nhất Nương lại nhận được một đống quà, trong đó số trang sức mà An Nhị Lang tặng là đắt tiền nhất, ánh mắt của hắn khá tốt, chọn trang sức chẳng những mới mẻ thời trang mà còn vô cùng thích hợp với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương không quá hứng thú với đồ trang sức, nhưng mấy nha hoàn thì ngược lại hoàn toàn. Nghe bọn họ ríu rít nói chuyện, hưng phấn đến mức hận không thể cài toàn bộ trang sức lên tóc nàng, nàng phản xạ có điều kiện cảm thấy cổ mình nặng đến mức nhấc không nổi.

Ngoại trừ mấy món đó, Thập Nhất Nương thích nhất là roi mà An Ngũ Lang tặng. Cây roi màu đỏ, rất nhẹ rất đẹp, có thể quấn lại làm thắt lưng, khi quất người cực kỳ thuận tiện.

An Ngũ Lang đắc ý nói, “Ưu điểm lớn nhất của roi này là không dễ lưu lại vết thương. Cho dù Thập Nhất Nương có đánh người cũng không cần lo lắng bị lưu lại chứng cứ.” Hiển nhiên cũng đã nghe được Thập Nhất Nương bảo là sợ đến kinh thành bị bắt nạt.

Thập Nhất Nương không nói gì. Ngũ Lang ca, mẹ huynh có biết huynh cổ vũ muội muội đánh người không?

“Quà của Ngũ Lang thật tốt.” Tôn thị hài lòng, “Xem ra đầu óc của Ngũ Lang cũng không phải là bã đậu, còn biết đánh người không thể lưu lại chứng cớ.”

Thập Nhất Nương chỉ có thể cười ha ha, rất muốn nói với bọn họ, bản thân cây roi này chính là chứng cứ lớn nhất rồi. Chẳng lẽ xem mình là S hay sao? (DNG: S trong SM ấy ạ)

***********************

“Cha, khi nào thì Tam Lang ca trở về?” Thập Nhất Nương bĩu môi hỏi.

Toàn bộ tâm tư của An Tam gia đều đặt trên cuốn sách thuốc mà Thập Nhất Nương đưa cho ông, ngoài miệng có lệ nói, “Sắp rồi, sắp rồi.”

“Rốt cuộc Tam Lang ca đi làm chuyện gì vậy?” Thập Nhất Nương chưa từ bỏ ý định, muốn cạy ra đáp án từ miệng lão cha mình.

“Đi tìm một người thôi.” An Tam gia vỗ vỗ đầu con gái, “Thập Nhất Nương, con xác định mấy thứ này không bị viết nhầm chứ?”

Thập Nhất Nương khẳng định nói, “Đương nhiên, đây chính là sách thuốc, sai một chút có thể lấy mạng người. Cha, làm sao có thể lưu truyền sách này ra ngoài được? Với cả cầm dao mổ chính là chuyện liên quan đến mạng người, nếu cho một đại phu không hiểu mô tê gì đọc rồi thí nghiệm trên người bệnh, vậy thì cũng không khác gì tàn sát dân lành.”

An Tam gia nhịn không được, vỗ vỗ đầu con gái mình lần nữa, “Con tưởng cha là đứa ngốc sao, đương nhiên cha sẽ tìm một đại phu đức cao vọng trọng, giao sách cho ông ấy.”

“Vậy làm sao giải thích về nguồn gốc của cuốn sách?”

“Ừ, làm cho nó cũ đi rồi bảo là sách y thuật thất truyền đã lâu là được.” An Tam gia thản nhiên cười cười, “Chuyện kỳ lạ trên thế gian này nhiều vô số kể, ai có thể nói được nguyên do chính xác đâu.”

“Cha......” Mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, “Đưa cho Hồ đại phu được không, vừa vặn con có thể học y thuật với ông ấy......”

An Tam gia nhướng mày, “Thập Nhất Nương muốn làm đại phu à?” Chuyện này thì không được, có thiên kim tiểu thư nhà ai xuất đầu lộ diện ra ngoài đâu.

Thập Nhất Nương lắc đầu, nàng không có quá nhiều hứng thú với y học, nhưng nàng muốn chữa khỏi cho chân của An Tam gia, “Không phải, con không muốn làm đại phu, nhưng con muốn chế ra một ít thuốc trong kiếp trước.”

Được rồi, ý tưởng này không tệ, có thể chấp nhận được. An Tam gia mỉm cười, “Vậy thì thật là tốt, học với Hồ đại phu một chút đi, nhưng cha không muốn con quá mệt mỏi.”

Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng, cha đang nói thực hay là nói mát vậy? Nàng lười thế này, có bao giờ để mình bị mệt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.