Chương trước
Chương sau
Qua sang năm, Thập Nhất Nương sẽ thêm một tuổi, nàng cao hơn một chút nhưng nhìn chung dáng người vẫn tròn trịa lắm, người khác khi dậy thì sẽ phát triển chiều cao, riêng Thập Nhất Nương cứ mãi tăng chiều ngang khiến Tôn thị và Phương thị bắt đầu lo lắng. Lẽ ra giai đoạn này trẻ con ngủ một đêm sẽ cao thêm một tấc, sao Thập Nhất Nương nhìn mãi chẳng thấy cao bao nhiêu. An Tam Gia vóc người cao ráo, mẫu thân của Thập Nhất Nương cũng không phải lùn, cứ nhìn An Tam Gia sẽ thấy, dáng người của Tam Gia rất giống An Quốc công đều cao lớn anh khí, sao Thập Nhất Nương và An Tam Gia lại khác nhau như thế chứ?

Phương thị và Tôn thị lo lắng đi hỏi Hồ đại phu. Hồ đại phu lại cười nói rằng không sao, Thập Nhất Nương mê man ba năm, lớn lên chậm một chút so với người khác, rất có khả năng Thập Nhất Nương phải qua 15 tuổi mới bắt đầu có quỳ thủy, tốt nhất là hôn sự của nàng so với các cô nương cùng trang lứa phải chậm trễ ít nhất 1 - 2 năm.

Tôn thị và Phương thị thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, chậm trễ hôn sự một hai năm không phải là chuyện gì to tát, nếu có thể, nam nhân của An gia chỉ hận không thể hoãn chuyện hôn nhân của con bé thêm 10 – 20 năm nữa.

Tại cung yến chiêu đãi các mệnh phụ phu nhân, khi nghe Tôn thị nói về tình trạng thân thể của Thập Nhất Nương như thế, Hoàng hậu hơi tiếc nuối, Tứ Lang của bà không chờ được, thực sự không chờ được. Trong dân gian, tiểu cô nương 13 – 14 tuổi đều đã thành thân, giới quý tộc tuy hơi trễ một chút nhưng đến 16 – 17 tuổi cũng phải thành gia lập thất, theo như Phương thị và Tôn thị nói, Thập Nhất Nương phải đủ 18 tuổi mới có thể lấy chồng sanh con, trong khi Hoàng hậu đang mong ngóng từng ngày để ôm cháu nội, quả thật là quá trễ.

Dựa theo quan hệ của Hoàng gia và đàn ông An gia, Hoàng hậu và Phương thị dần trở nên thân thiết, Phương thị vốn là người ôn hòa, nhã nhặn, ở Tây Bắc một thời gian dài đã thẳng thắn bộc trực hơn, rất hợp với tính cách của Hoàng hậu. Hai người trở thành bạn thân, điểm chung dễ thấy nhất ở họ là rất ghét thói nói năng lòng vòng của giới thượng lưu quý tộc.

“Haizz, Đại Lang nhà ta gặp con gái là luống cuống, ngọng nghịu, không biết cách khiến cho con gái vui vẻ”. Phương thị nhíu mày ảo não.

“Tứ Lang nhà ta càng kỳ quặc hơn, gặp các tiểu cô nương, nó cứ trưng cái mặt lạnh tanh giống như người ta thiếu nợ nó không bằng. Các vị tiểu thư nhìn nó như núi băng, ai đứng bên cạnh nó chắc chắn đều chết rét”. Hoàng hậu cũng buồn rầu không kém.

“Ngoại hình hay tính cách, tài năng của Thái tử điện hạ đều vô cùng hoàn mỹ, chỉ sợ đến lúc đó nương nương sẽ phiền chán vì hắn có quá nhiều mỹ nhân bên cạnh”. Phương thị nói chuyện thật tình, đừng nói đến địa vị Thái tử, với gương mặt đó, không cần nói chuyện chỉ cần hắn mở miệng cười nhẹ một cái thôi, các tiểu thư sẽ nối đuôi nhau không dứt mà tranh nhau nhào vào lòng hắn. Nếu xét kỹ lại, An Đại Lang mới thật là khuôn mặt lạnh tanh khiến các cô nương ghét bỏ.

Hoàng hậu không đồng ý, “Bổn cung không cần nhiều con dâu, lắm người – lắm phiền phức”. Tiên đế sủng một đám mỹ nhân, sinh ra một đoàn con cái nhưng trải qua các cuộc tàn sát vì quyền lực mà còn lại được mấy người đâu! Hoàng hậu chỉ hy vọng Tứ Lang lấy một người vợ, sinh ra vài đứa bé là tốt rồi, nếu sinh nhiều quá, nàng làm bà bà sẽ không thể quan tâm chăm sóc chúng nó được. Khi người lớn không quan tâm dạy dỗ được hài tử, chúng lớn lên suy nghĩ lệch lạc, lại gây ra chuyện nồi da xáo thịt không cần thiết. Như Tiên đế, hắn sinh ra mười mấy người con, đến tên cũng lười đặt cho tử tế, đám cung nhân thường lén cười nhạo con cháu hoàng gia còn không bằng con cái bình dân bách tính.

“Cũng đúng, An gia không cưới vợ bé nên mọi chuyện trong nhà đều hòa thuận êm ấm”. Phương thị tán thành “Haizz, đáng tiếc Đại Lang nhà ta không được các cô nương yêu thích, ta đã nói với hắn rất nhiều lần là phải ôn hòa hơn một chút, nhưng hắn làm không được, kiểu như nếu lỡ cười một cái là sẽ chết vậy, có cô nương nhà nào lại muốn cưới một phu quân cả ngày mặt hầm hầm không có nổi một nụ cười kia chứ”.

Hai bà mẹ vì chuyện chung thân đại sự của con cái mà sầu khổ, họ còn trao đổi với nhau tư liệu mới nhất về các tiểu cô nương tài sắc của kinh thành, rồi cùng nhau ngắm nghía, bình luận, lựa chọn…

“Nói đến hôn sự, An Khang công chúa cũng đến lúc cập kê, không biết Hoàng hậu nương nương đã có dự tính gì chưa?” Phương thị thuận miệng hỏi.

Tập tài liệu trong tay Hoàng hậu rơi xuống đất, mặt Hoàng hậu lúc đỏ lúc trắng vì ngượng ngùng, Phương thị nhìn qua đã hiểu, thì ra đến bây giờ Hoàng hậu cũng chưa từng nghĩ qua chuyện lập gia đình cho An Khang công chúa.

“À, Hoàng hậu đừng lo, An Khang công chúa vẫn còn nhỏ, chờ thêm 2 năm nữa rồi hẵng tính”. Phương thị nhanh nhạy nói tiếp “Nương nương nhìn đi, như Thập Nhất Nương nhà ta, để nó đủ 16 tuổi rồi từ từ tính cũng không muộn mà”.

Tâm trạng Hoàng hậu như cơn sóng nhỏ, dập dềnh lúc lên lúc xuống, nàng tự trách có người mẹ nào như nàng không? Nàng cả ngày đều nghĩ cách cho Tứ Lang cưới vợ, lại hồn nhiên quên mất chuyện chung thân đại sự của nữ nhi càng cấp bách hơn, nam nhân 15 tuổi lấy vợ là sớm, thế nhưng nữ nhi 15 tuổi gả chồng là đã muộn. Trong khi Tứ Lang và Huy Nương là chị em song sinh. Người làm mẹ như nàng quả thật… tệ quá!

Màn đêm buông xuống, Hoàng hậu uể oải chẳng còn chút tinh thần, Hoàng thượng không khỏi lo lắng.

“Huy Nương còn nhỏ”. Hoàng thượng sắc mặt cũng ngượng ngùng không kém Hoàng hậu. “Đợi thêm 2 năm nữa cũng không muộn”. Nghĩ đến cảnh nữ nhi xuất giá, Hoàng đế không hề vui vẻ, khuê nữ của hắn vẫn còn quá nhỏ chưa hiểu sự đời.

“Phải tìm”. Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh lật tìm trong đống tư liệu nam thanh nữ tú kinh thành “Chúng ta trước mắt phải tìm được người thích hợp, rồi bảo hắn chờ 2 – 3 năm nữa đến lúc Huy Nương có thể xuất giá là tốt nhất”. Điều quan trọng trước mắt là phải tìm cho Huy Nương một vị hôn phu tài tuấn, nhất định phải tìm cho bằng được…

--------------------o0o---------------------​

“Quan Chân sư phụ”. Hoàng hậu nương nương xúc động cất tiếng hỏi vị tăng nhân mặc bạch y, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ thánh khiết như tiên tử “Phổ Tuệ đại sư còn đang bế quan sao? Có thể giúp bản cung xem một quẻ được không? Bản cung muốn hỏi về hôn sự của Tứ Lang và An Khang công chúa!”.

Quan Chân chắp hai tay, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ như phật quang tỏa chiếu “Hoàng hậu nương nương, thật xin lỗi, sư phụ vẫn chưa xuất quan”.

Hoàng hậu nhìn Quan Chân bằng ánh mắt chờ mong “Quan Chân sư phụ có thể tự mình xem giúp bản cung một quẻ được không?”. Người ta đồn rằng Quan Chân thừa kế bản lĩnh của Phổ Tuệ đại sư, như vậy chắc hắn cũng am hiểu tường tận về tướng số.

Quan Chân lẩm bẩm niệm một hồi, tay liên tục lần tràng hạt: “Hoàng hậu nương nương, An Khang công chúa và Thái tử điện hạ mệnh cách quá nặng, vô cùng khó xem, nhưng sư phụ từng nói qua, số mệnh của Thái tử và công chúa tuy không tốt nhưng luôn có quý nhân giúp đỡ, không cần vội vã, số mệnh sẽ giúp Thái tử tìm được quý nhân, đến lúc đó, có quý nhân bên cạnh đương nhiên sẽ giúp Thái tử cải mệnh, hôn sự viên mãn, hạnh phúc cả đời. Hoàng hậu nương nương cũng không cần quá lo lắng cho An Khang công chúa, quý nhân này cũng sẽ dần thay đổi mệnh cách của công chúa, nhờ thế mà nàng sẽ có một đời suôn sẻ…”

Quý nhân? Hoàng hậu bỗng trở nên hồ đồ? Ai là quý nhân? Số mệnh sẽ an bài Thái tử gặp được quý nhân của hắn sao? Nhưng Tứ Lang ở các yến hội gặp gỡ các vị tiểu thư chưa bao giờ tích cực, luôn tìm cách đi đường vòng để tránh nhìn thấy bọn họ, vậy làm sao hắn gặp được quý nhân của đời hắn đây?

“… Phổ Tuệ đại sư có nói qua là Thái tử bao nhiêu tuổi sẽ thành thân không? Thành thân bao lâu sẽ sinh con cái?” Hoàng hậu được voi đòi tiên, ước gì được nghe Phổ Tuệ đại sư nói rằng Thái tử sang năm thành thân, rồi sang năm sau nữa sẽ sinh ra cháu cho nàng ẵm bồng.

Quan Chân sư phụ ung dung mỉm cười “Hoàng hậu nương nương đến lúc đó sẽ biết ai là quý nhân của Thái tử, còn chuyện lúc nào thành thân, bao giờ sinh con… Nương nương, thiên cơ không thể lộ thêm được nữa, Quan Chân chỉ có thể nói cho người biết những điều mà sư phụ từng nói qua, quý nhân này là ân nhân cứu mạng của Thái tử, chỉ cần quý nhân ấy vẫn còn bên cạnh Thái tử, điện hạ chắc chắn sẽ được một đời bình an thuận lợi”.

“Khoan đã!” Hoàng hậu hoảng hốt cất lời “Ân nhân cứu mạng? Ý của Phổ Tuệ đại sự là: Thái tử sẽ gặp họa sát thân?”

“Nương nương đừng vội” Quan Chân an ủi “Thái tử sẽ bình yên vô sự”.

Hoàng hậu gấp đến mức không giữ được bình tĩnh, “Đây là tai họa gì? Lúc nào sẽ phát sinh? Thái tử bị làm sao? Hay là từ hôm nay bổn cung không cho Thái tử ra khỏi cửa, như vậy có tránh được tai họa hay không?”

“Tránh cũng không thoát được” Quan Chân nói tiếp “Nương nương càng muốn tránh, càng khiến cho tai họa phát sinh biến cố nguy hiểm hơn nhiều, mong nương nương thuận theo tự nhiên thì Thái tử sẽ bình an vô sự”.

Hoàng hậu ngàn sầu vạn sầu nhưng không dám nói với Hoàng thượng và Thái tử, sợ hai người họ càng thêm phiền não, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Phải tìm được quý nhân! Càng nhanh càng tốt! Phải lập tức an bài cho nàng ấy và Thái tử thành thân. Quan Chân sư phụ cũng đã nói sau khi kết hôn, đời này của Thái tử sẽ bình an thuận lợi, vợ chồng ân ái, như vậy thì, vị quý nhân này chắc chắn là người trong lòng của Thái tử!

Hoàng hậu hiểu ra vấn đề, nàng tìm cách nói bóng nói gió hỏi Thái tử có người trong lòng chưa? Tứ Lang bị Hoàng hậu làm phiền đến mức không chịu nổi, hắn yên lặng nhìn mẹ mình: “Mẫu hẫu, người bây giờ chỉ mới 40, nếu người thật sự muốn ôm trẻ nhỏ, không bằng người cùng Phụ hoàng sinh thêm một đứa nữa đi!”.

Tên tiểu tử chết tiệt! Hoàng hậu đỏ mặt dữ dội, nàng từng tuổi này rồi còn sinh đẻ cái gì nữa chứ!

“Bổn cung muốn ôm cháu chứ không phải muốn ôm con”. Hoàng hậu tức giận nói.

“Vậy người ôm cháu ngoại đi”. Thái tử hời hợt nói tiếp: “Người lập tức ra lệnh cho tỷ tỷ và tỷ phu trở lại kinh thành, người sẽ có một lúc mấy đứa cháu ôm không xuể đó”.

Hoàng hậu nổi trận lôi đình, nàng quyết định sau này tăng cường mở yến hội rồi bắt buộc Thái tử tham gia, nàng phải ép hắn nhanh chóng gặp được quý nhân, sớm lấy một người vợ về quản lý hắn.

--------------------o0o-----------------------​

Xuân về vạn vật sinh sôi, vì Hoàng hậu nương nương năn nỉ hết lời, Hoàng đế buộc lòng phải mở hội du xuân. Lý do vô cùng đơn giản: Hoàng hậu nhà hắn nói mùa xuân trăm hoa đua nở, cũng là mùa động vật tìm bạn đời duy trì nòi giống, vì thế nam thanh nữ tú khắp nơi cũng nên gặp gỡ nhau, tạo điều kiện cho xuân tâm nảy mầm, trong không khí tràn ngập mùi yêu đương này, nói không chừng Tứ Lang cũng sẽ dễ dàng động lòng trước một cô nương thanh tú nhà nào đấy.

Hoàng đế khóe miệng co rút, haizz… Hoàng hậu lẽ nào đang so sánh con trai nhà mình với động vật đang mùa động dục?

“Wow… đến chỗ săn thú đi!” Thập Nhất Nương hào hứng thu xếp đồ đạc mang theo người.

“Tiểu thư, người mang theo nhiều hà bao vậy sao?”

“Có vấn đề gì không?”

“Rất có vấn đề đó! Người khác sẽ cho rằng tiểu thư thần kinh không bình thường đó!”. Hoa Lan nói như đinh đóng cột, nhìn mớ đồ ăn trong đống hà bao ấy mà muốn nhức đầu.

“Sai rồi, họ sẽ nghĩ ta đang cất giấu hàng hóa”

“Có ai nghĩ trong đống hà bao này đều là đồ ăn chứ!”.

“Là ta sợ đói mà”. Thập Nhất Nương chớp chớp cặp mắt đáng thương nhìn Hoa Lan.

“Vậy cũng không được mang theo nhiều hà bao, nhiều nhất là thêm một cái nữa thôi”. Hoa Lan hơi mềm lòng nói.

“Ba cái”. Thập Nhất Nương tiếp tục dùng ánh mắt đáng thương để xin xỏ “Ta sẽ len lén cất kỹ, không để người khác thấy đâu”.

Thập Nhất Nương thầm bĩu môi, haizz, quên đi, chốc nữa nàng sẽ chém giết giành giật đồ ăn từ Ngũ Lang và Thập Lang, bọn họ chắc sẽ mang theo không ít hà bao đựng thức ăn đâu nhỉ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.