Edit: Do Nguyen
Cuối hè đầu thu, học viện Hoàng gia đã xây dựng xong mà không cần tốn một phân tiền, hiện đang bắt đầu chiêu sinh, Hoàng đế phấn khởi cắt băng khánh thành Học viện.
Đông đảo đại thần nhìn về phía các thương nhân không nói nên lời, ngậm ngùi nếm nhục. Hơn nữa, không thể chịu nổi là ở một góc thư viện lại có riêng một khu vực hoành tráng ghi rõ thông tin các thương gia và sản phẩm họ đã tài trợ để xây dựng học viện, hứ… thật không ra làm sao! Các đại thần đều là những người học thức sâu rộng, tài cao bắc đẩu thế mà còn không được lưu danh…
“Hoàng Thượng, cứ… cứ… yên… tâm”. một thương nhân lắp bắp mở lời “Thông tin của chúng thần… đã… đã viết rõ ràng như vậy… Sau này, sau này, nếu vật liệu của nhà nào… cung cấp… có… có vấn đề… đều dễ tìm người… chịu… chịu… trách nhiệm ạ”. hắn cũng đâu muốn nói lắp, chỉ vì hắn quá khẩn trương và phấn khích, trong lịch sử xưa nay có bao nhiêu thương gia có thể xây dựng hoàng cung chứ, lại được mấy người có tư cách nói chuyện cùng Hoàng Thượng?
Hoàng đế mỉm cười thân thiết, từ khi việc hôn nhân của Huy Nương đã định, An Nhị Lang liên tục đưa tiền vào cung, vì thế Hoàng đế càng lúc càng có ấn tượng tốt với thương nhân, học viện Hoàng gia này cũng chính là một phiên bản khác của việc quảng cáo sản phẩm, từ khi thấy được lợi ích của việc quảng cáo, Hoàng đế đều nhiệt tình nghĩ cách kiếm tiền.
Được Hoàng Thượng xem trọng, các thương nhân đều vỗ ngực cam đoan “Hoàng Thượng yên tâm, nguyên vật liệu của nhà thần đều là đồ tốt nhất, nếu không xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì có thể dùng được đến cả trăm năm”. Bọn họ không dám nói khoác, cũng không dám dùng nguyên vật liệu thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-tham-an/2193362/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.