Hai người cùng đồng thanh, Bạch Vân nàng xém nhảy dựng lên vì bất ngờ. Chẳng trách… nàng phải trân mặt ra chịu nhục, cô nương ấy nghiễm nhiên lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Như Ý. Cô ta người thật so với trong tranh còn đẹp hơn mấy phần khiến nàng nhận không ra. Cựu hôn thê của hoàng huynh nữ nhân khiến trong triều đình ngoài võ lâm nháo nhào “gà bay chó chạy” người người kích động.
- Con lại muốn cưới Chiêu Văn tiểu thư?
Hoàng hậu nuốt khan vài lần mới mở miệng hỏi được một câu. Cô nương ấy lại “tái xuất giang hồ” chuẩn bị gây phong ba bão táp nữa rồi đây. Hài tử này bất cứ chuyện gì liên quan đến cô gái kia đều không “làm ăn” cái gì ra hồn. Tự mình kiên trì đòi giữ lại hôn ước dai dẳng cả hai năm trời, đùng một cái lại nằng nặc muốn hủy hôn, lúc này lại dở chứng muốn cưới nàng.
- Vâng thưa mẫu hậu.
- Con giỏi thì đi nói với bệ hạ ấy, ngài không bẻ cổ tẩn cho con một trận thì ta nhất định đồng ý.
- Mẫu hậu người nói vậy chẳng bằng đánh đố con ăn cơm không dùng muỗng đũa gì hết! Người không giúp con thật sao?
- Đáng đời huynh! Bỏ cô nương ấy đi thôi còn cả khối nữ nhân khác yêu huynh kìa.
Bạch Vân một bộ mặt cười đến sáng bừng hơn cả nến đang cháy, tiểu nhân đắc chí nhịp nhịp tay lên bàn cao hứng châm chọc. Nàng phen này không cần ra tay cũng có trò vui mà coi, ai bảo cô nương ấy lại là Như Ý chứ. Năm xưa phụ hoàng hạ lệnh hủy hôn đã tức giận huynh đến xanh đen hết mặt rồi… bây giờ còn muốn cưới cô ta vào hoàng thất chỉ sợ đợi đến kiếp sau đi.
- Muội thì ta chỉ cần đừng có xen ngang vào phá ta là ta mang ơn cả đời rồi!
- Đừng hòng, cô nương ấy xinh đẹp đấy nhưng muội không ưa.
- Ta cưới nàng chứ muội cưới nàng sao mà tới phiên muội bình phẩm.
- Tóm lại là muội không ủng hộ huynh phen này huynh chết chắc rồi, tốt nhất là chuẩn bị tâm thế lựa chọn cô nương khác đi thôi… ha ha…
Nàng nói thế rồi xin phép mẫu hậu tung tăng đi thẳng. Bạch Trường bất mãn trong lòng nhìn theo bóng dáng của tiểu muội linh cảm có điểm nghi kỵ điều không hay sắp xảy ra. Nha đầu thù dai đó hẳn là te te một đường đi kêu gọi phụ hoàng tới dạy dỗ chàng.
- Chuyện này không dễ đâu.
- Con biết!
- Sao cứ phải là cô nương đó?
- Con yêu nàng.
- Yêu nàng thì ngày trước sao còn đòi hủy hôn ước? Hoàng thất mặt mũi con ném xuống sông hết không quan tâm nữa à?
- Con có nỗi khổ không tiện nói ra. Con nhất định chỉ cưới nàng thôi, người giúp con nói vài câu với phụ hoàng đi.
Hoàng hậu nhìn ánh mắt cương quyết của con trai bất giác lắc đầu cười khổ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hài tử này từ khi hạnh ngộ cô nương nhà người ta liền không còn bình thường được nữa. Yêu đến như thế nào lại sâu đậm chung tình mức này, nàng thật không có cơ hội được biết. Nàng gả cho hoàng đế từ năm 16 tuổi không có yêu thương cũng không ghét bỏ, phu thê nhà hoàng thất lấy lễ nghi quân thần mà đối đãi nhau… làm gì có cái gọi là tình ái.
- Ta sẽ thử xem nhưng ngày mai con đưa cô nương ấy vào cung đi, ta muốn gặp mặt thử xem là nữ nhân xuất chúng ra sao có thể cướp hết hồn vía của Trường Nhi con ta.
- Vâng thưa mẫu hậu.
Kiều Hoan thanh lâu ngày đêm tấp nập khách khứa ra vào, tại một góc phòng nhỏ trên lầu hai Như Ý ngồi trầm ngâm tay nghịch ngợm hai mảnh Lục Bạch ngọc giờ đã tắt ngúm không còn sáng nữa kiên nhẫn đợi chờ người tới. Tiên ngọc hai mảnh này từ lúc Linh Nhiên truyền cho yêu khí vào người thì dần dần mờ đi lúc này đã tắt ngúm hẳn ánh sáng. Nàng trước giờ cầm nó trong tay luôn lấp lánh có khí ấm áp lan tỏa, đột ngột thấy nó lạnh ngắt có chút tiếc nuối. Thánh nữ của Huyền Băng Cung đời thứ chín đã hết nhiệm kỳ đành phải trả lại cho người ta thôi. Nói ra cũng thật mất mặt hai năm tại nhiệm chẳng có đóng góp được bao nhiêu công sức, chỉ có tranh thủ hốt được một đống châu báu, tiền mặt làm của riêng là nhiều thôi.
- Thuộc hạ tham kiến Thánh Nữ.
- Huyền Tam huynh mới tới, cung chủ ca ca đâu?
- Ngài ấy sẽ lên ngay, nàng có chuyện gì khẩn cấp sao?
- Có.
Huyền Tam tự rót cho mình ly trà bước lại ngồi đối diện với nàng cười vui vẻ. Thánh nữ biến mất dạng khiến bọn họ đi tìm thật khổ rốt cuộc vẫn là nàng tự xuất đầu lộ diện. Huyền Băng Cung tự xưng danh muốn tìm người thì trên trời dưới đất đều tra ra… nên chăng tự giác chỉnh sửa đôi chút đi thôi.
- Ta không còn là Thánh nữ của các vị nữa, Lục Bạch ngọc này trả lại cho Huyền Băng
Cung.
- Sao cơ?
- Không còn sáng trong tay ta!
Phi Bách Chiến bước vào phòng đúng thời điểm Như Ý xòe tay chìa ra hai mảnh ngọc trắng xanh không còn chút tia sáng le lói nào. Chàng chớp mắt nhìn chằm chằm vào nó để chắc chắn mình không có nhầm lẫn. Hai mảnh ngọc đó thật sự đã mất tác dụng trên người nàng, tin này đối với Huyền Băng Cung môn đồ mà nói là mất mát to lớn. Trong giáo phái chỉ cần dùng danh xưng Thánh Nữ của nàng kêu gọi hưởng ứng là bất cứ việc nào cũng được nhiệt liệt đồng tình. Môn đồ đối với Thánh Nữ tin tưởng như thần thánh hạ phàm bây giờ tin này lộ ra hẳn là sẽ khiến tất cả hụt hẫng vô cùng.
Việc công suy xét theo chiều hướng trách nhiệm của một cung chủ chỉ thấy toàn tổn thất nhưng tư tâm thì chàng như cảm nhận được một luồng khí nóng ấm áp ngọt ngào từ từ lan tỏa trong lòng. Chàng từ thời khắc trông thấy nàng lần đầu tiên đã bị “tiếng sét ái tình” đứng cũng không vững phải dựa vào tường nhìn nàng quên chớp mắt rồi. Tiểu nữ nhân 16 tuổi luôn cười nói, suốt ngày chạy theo cò kè trả giá với lại xin tiền chàng kia khiến Phi Bách Chiến một người trước nay chỉ biết chuyên tâm luyện võ với lại bành trước giáo phái thấy cuộc sống của mình thêm chút hương sắc thú vị.
- Nếu không còn sáng thì đưa lại cho ta thôi!
- Ah Bách Chiến ca ca, lâu quá không gặp huynh.
- Chứ không phải nàng trốn mất dạng khiến ta tìm đỏ mắt không thấy sao?
Bách Chiến tiến lại cầm lấy hai mảnh ngọc kia nhìn nó mỉm cười. Huyền Băng Cung lại trở về thời khắc như hai năm trước kia đã không còn Thánh Nữ lãnh đạo tâm linh nữa.
- Làm cách nào phá giải pháp chế của Tiên ngọc vây?
- Đi khắp thiên hạ ắt có kỳ nhân mà.
- Chúc mừng cho nàng và chia buồn cho Huyền Băng Cung của ta.
- Huynh sẽ nhanh chóng tìm được Thánh Nữ mới thôi.
- Cho dù là cựu Thánh Nữ thì môn đồ Huyền Băng Cung vẫn luôn là nơi nàng có thể nhờ đến nếu có gì khó khăn ta và chúng môn đồ sẽ không từ nan giúp đỡ.
Như Ý cảm động trước thịnh tình của hắn cười tươi nói lời cám ơn. Nàng đương nhiên không muốn đối đầu với Huyền Băng Cung mối thân tình này phải ráng lưu lại và củng cố sau nay có lúc cần đến. Mỹ Nhân Quán của nàng là tổ chức bí mật, không nghĩ tới năm xưa nàng vì ham tiền lấy vốn của Huyền Băng Cung đi kinh doanh bây giờ phát huy tác dụng. Không còn là Thánh Nữ của người ta lấy tư cách gì mà đi “trấn lột” họ được nữa, đành phải “tay làm hàm nhai” tự thân vận động vậy.
- Về Mỹ Nhân Tam Thập Lục huynh nhờ ta điều tra thì ta làm xong rồi đây. Không phải ta nhiều chuyện nhưng với mấy cô nương này huynh có thể hay không đừng đập bể nồi cơm của họ.
- Nàng chẳng lẽ lại không có phần ư?
- Ồ, xem ra chúng ta hiểu nhau quá rồi. Bách Chiến ca ca quả nhiên là thần thông
quảng đại cuối cùng vẫn tra ra là ta.
Chàng phì cười trước biểu tình có chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức được giấu đi của nàng mà thầm tán thưởng. Cao thủ trăm năm khó gặp thật đáng nể, thế gian không ngờ tới lại có một nữ nhân xuất chúng hơn người như nàng.
- Tình cờ thôi! Nàng yên tâm ta rất hy vọng “nồi cơm” của nàng đừng có lấn sân đối nghịch với người của chúng ta thôi.
- Một lời đã định “nước sông nước giếng” không phạm nhau là ổn. “Cơm cháo” của ta sẽ không có đụng chạm tới huynh. Sau này vẫn là nhờ huynh “ cây cao bỏng cả” che chở giúp.
- Khách sáo như vậy có điểm không quen nhỉ? Cung chủ và Chiêu Văn tiểu thư có nhất thiết phải làm vậy không?
Huyền Tam công tử hắn nãy giờ ngồi nghe mà thấy ngứa ngáy, lùng bùng hết cả hai lỗ tai. Cựu Thánh Nữ lí lắc của họ cũng có cái mặt đạo mạo, trang trọng khó nuốt này sao hơi bị sốc.
- Huyền Tam huynh tinh ý thật, ta cũng thấy có điểm không hợp. Chúng ta lâu lắm mới gặp lại, sau này hội ngộ chắc cũng không còn thường xuyên được nữa.
- Vậy tiểu thư nàng muốn sao?
- Chúng ta làm tiệc chia tay đi Như Ý mời.
Nàng phát biểu một câu này đủ khiến hai cặp mắt kia nhìn nàng sửng sốt. Gì vậy chứ, mời bữa cơm thôi mà cũng đâu cần biểu lộ thái quá vậy chứ. Nàng tuy nổi tiếng keo kiệt thiệt, trước giờ toàn đi ăn ké người khác là giỏi nhưng là hôm nay có hứng tự móc tiền túi mời người khác. Hành động bất thường khác hơn mọi ngày có chút đỉnh thôi mà, trố mắt nhìn người ta thế kia là làm sao?
- Không đi sao?
- Tại sao không? Quen biết nàng bao nhiêu lâu đến tận hôm nay mới có cái cơ hội này hai người chúng ta sẽ rất nhiệt tình, nàng yên tâm đi.
- Này cân nhắc kỹ đi, cái gì nhiều quá mức cũng đều không tốt đâu.
- Nàng bắt đầu hối hận đã mời chúng ta sao?
- Huyền Tam huynh nói vậy làm ta ngại. Không có chuyện đó đâu, tiếc rằng chỉ có
chúng ta ba người còn sáu vị công tử kia không có mặt.
Bọn họ chín người đi chung thật sự rất vui, tám chàng trai tuấn tú cộng với một cô nương đi tới đâu là thành tâm điểm thu hút sự chú ý tới đó. Cảm giác chói sáng hơi ngột ngạt chút nhưng là vẫn có điểm hay ho riêng.
- Nàng lầm rồi nhìn xem ai đợi dưới lầu kìa!
Bách Chiến nín cười chỉ tay cho nàng xem sáu vị công tử kẻ đứng người ngồi đang tụ tập dưới sảnh ngóng lên. Như Ý phen này không khóc thét vì tiếc tiền đãi tiệc bọn họ tám người hắn liền không phải họ Phi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]