Sự đời đa phần mọi chuyện không phải mình muốn sao thì sẽ là như vậy. Như Ý tránh né tình cảm của Bạch Trường vì không muốn cả hai sau này còn thống khổ hơn. Nàng thà để hắn chết tâm, để hắn nghĩ nàng là nữ nhân vô tình, máu lạnh cũng không muốn để hắn biết được nàng vì yêu hắn mà chết. Nhưng nàng vừa bước ra khỏi cửa đi được vài bước thì ngã khụy vì cơn đau từ tim lan tỏa khắp người. Đau đớn đến mức khiến nàng không thể chống đỡ nổi, toàn thân như bị ngoại lực, nội lực tổng tấn công. Nàng bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Bạch Trường đứng hồi lâu mới nhớ ra Như Ý về phủ chỉ có một mình như vậy sẽ rất nguy hiểm. Chàng nhanh chóng theo hướng cửa nàng vừa bước ra đuổi theo. Nhưng là vừa mở cửa ra đã thấy hình ảnh nàng nằm im bất động trên nền đất đập ngay vào mắt.
- Như Ý.
Chàng kêu lên kinh hãi, ngồi sụp xuống ôm nàng vào phòng. Phủ thái tử nửa đêm bỗng huyên náo, đèn đuốc sáng trưng, gia nhân chạy qua chạy lại rầm rập. Đại phu nhanh chóng được đưa tới cả một đoàn hùng hậu. Ồn ào đến nỗi cả phủ không một ai có thể bình yên mà ngủ được nữa.
- Chuyện gì vậy, ai bị bệnh sao?
- Một cô nương bị ngất xỉu?
- Ai vậy?
- Không biết hình như tỳ thiếp trong phủ.
- Thật sao?
- Có tỳ thiếp nào mà lại đả động kinh hoàng cả phủ được chứ?
- Đi coi thì biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424628/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.