Toàn Phát tửu lâu huynh đệ Bạch Trường lại an tọa tại chỗ cũ nhấm nháp loại rượu hảo hạng nhất tửu quán. Bạch Trường biết lẽ ra không nên đến chỗ này, cảnh cũ sẽ khiến chàng nhớ lại chuyện cũ nhưng chàng không hiểu sao sau cùng vẫn là đến. Chàng căn bản không quên được bảo bối, dù miệng nói ra “ta nhất định sẽ thành toàn mong muốn của nàng” nhưng lòng thật sự chỉ muốn níu kéo. Chàng tại sao phải nhường nàng cho kẻ khác chứ, nàng có thể yêu hắn thì không thể yêu chàng nữa sao. Sao chàng lại cứ phải nhất nhất chiều lòng nàng, muốn chứng minh cái gì vậy? Muốn chứng tỏ ta yêu nàng nhất, nàng muốn gì ta cũng chiều lòng kể cả đem trao nàng cho nam nhân khác ư? Thật sự không hiểu bản thân nữa, không hiểu nổi.
• Huynh lại nhớ mỹ nhân sao?
• Nhớ thì sao mà không nhớ thì sao?
• Không có gì, chỉ là nếu huynh nhớ nàng thì nàng ở dưới đường kìa.
Bạch Trường nhìn nhanh theo hướng tay chỉ của Bạch Sơn, quả nhiên bóng dáng xinh xắn, thướt tha dưới kia là người chàng đêm ngày mong nhớ.
- Tọa Đô không quá lớn đủ để tránh mặt đâu, mà có vẻ hai người cũng chẳng muốn tránh mặt nhau đúng không? Nàng nghĩ sao đệ không chắc nhưng huynh thì… khỏi cần bàn cãi rồi.
Bạch Sơn rốt cuộc độc thoại cả buổi vì tên ngồi chung bàn kia đâu còn tâm trí mà hàn huyên với chàng nữa. Hắn lúc này ngồi bất động nhìn không chớp mắt nữ nhân áo xanh đang đứng dưới đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424624/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.