Viên Nguyện Dao thật sự là nữ nhân thù dai nhất thiên hạ, nàng ta thù lớn không bỏ qua đã đành, thù nhỏ như hạt bụi nàng ta cũng tính toán. Ngày đó ta rõ ràng là vô can có biết chuyện gì đâu. Ta đi thăm bằng hữu, hắn có hẹn với nàng nhưng quên mất, nàng có tức giận thì cũng tìm họ Trữ kia tính xổ. Tính toán thế nào mà ta nàng cũng kéo vào luôn không buông tha. Lặn lội từ Vũ Dụ Sơn đến Tỏa Sơn canh ở cửa nhà nàng mãi mới chịu mời ta vào. Nếu không phải ta cần thứ dược đó để cứu Như Ý đời nào ta bén mảng đến cái chốn này. Ta với nàng dù gì cũng từng là bằng hữu, gặp nhau nàng chỉ lôi mãi cái chuyện từ cái thuở nào đó ra mà cằn nhằn. Chuyện đó ta nghe kiểu gì cũng thấy nó chẳng to tát đến mức tuyệt tình bằng hữu.
Dù sao thì thời gian ba năm đủ làm nàng nguôi giận, xả cơn tức giận rồi cũng cho ta xin Thanh Điệp Phấn kia. Ta đã tính tới kế xin không cho thì đành ăn trộm vậy, bất quá không phải dùng đến. Hỏa tốc chạy thật nhanh về Vũ Dụ Sơn bước vào cửa đã thấy ồn ào náo nhiệt. Đứng thật xa nhìn thấy nàng khóc lóc tim ta trùng xuống tưởng nàng bị làm sao nữa. Hóa ra là xém bị hạ độc, ta nghe xong mà máu nóng bốc lên tận óc, tức muốn băm thây kẻ khốn kiếp to gan nào kia. Bảo bối của ta thương tích chưa biết đỡ được mấy phần, lại còn có kẻ nào ác tâm muốn hại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424599/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.