Trong lúc giang hồ đang náo loạn cả lên vì tung tích một người, thì nhân vật đó đang nhàn nhã cực khổ “hưởng phước” trong một biệt cốc vô cùng hẻo lánh thuộc lãnh thổ của Thổ Quốc. Độc Xà Cốc biệt lập với thế giới bên ngoài, nằm lọt thỏm dưới đáy vực sâu quanh năm sương mù bao phủ. Nơi này hoang vu không người lui tới, không phải là do trùng điệp cạm bẫy như Khang San mà do chẳng có mấy ai mất trí lại khoái ở cái nơi tịch mịch u ám thế này, đương nhiên là ngoại trừ cái lão Ân Ân Tạ kia ra. Khi Như Ý tới đây nàng hoảng hồn, thất kinh còn tưởng mình lạc vào thời tiền sử nơi loài người còn chưa xuất hiện.
- Sư phụ à, ngài ẩn cư ở đây sao? Chỗ này thật sự là hoang vắng quá, ngoài mấy con thú ra có lẽ chỉ còn có sư phụ với đồ nhi thôi.
- Ta không thích chốn đông người nhưng cũng không có bài xích gì, chỉ là khi cần thiết thì sẽ xuất cốc thôi. Nha đầu ngươi cũng không phải lo lắng sẽ buồn chết ở nơi này.
- Theo đồ nhi thấy thì không buồn chết mới lạ đó. Nơi này làm gì có ai, xung quanh toàn là rừng rậm thôi, đồ nhi ra đó chơi với sói sao?
- Đưa ngươi về đây không phải để chơi, tạm thời sẽ có nhiều thứ phải học. Ngươi làm đồ đệ của ta không thể lười biếng học tập được.
Ta mặt mày nhăn nhó, ta không thích nơi này một chút nào. Sao mà ta từ khi đến thời đại này nếu không phải là mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424569/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.